Friday, 6 May 2011

Nhà đầu tư Tuấn: Nhà đầu tư nên cảnh giác bulltrap. Theo hiểu biết của tôi thì một chu kỳ kinh tế vĩ mô đi lên hoặc đi xuống thường kéo dài khoảng 5-7 năm.
Kinh tế Việt Nam đi xuống bắt đầu khoảng năm 2008 đến nay chỉ được khoảng 3 năm, tức là chỉ mới hết 1/2 đến 2/3 chu kỳ đi xuống.
Trong chu kỳ dài hạn này, sẽ có những tháng TTCK tăng nhưng sau đó sẽ giảm lại. Nửa cuối năm 2010 là một ví dụ tăng điều chỉnh trong bear market dài hạn.
Theo tôi, kinh tế vĩ mô chỉ xác định chu kỳ tăng dài hạn trở lại khi TTCK Việt Nam xuất hiện đủ 2 điều sau:
- VN-Index lấy lại hơn 50% so với mức đỉnh 1.200 điểm, tức là khoảng 650-700 điểm và duy trì được mức này trong khoảng 1 năm.
- Trên 70% mã chứng khoán niêm yết có mức tăng tương ứng (so với chu kỳ kinh tế vĩ mô đi lên khoảng năm 2003-2007 thì gần 100% mã chứng khoán tăng giá).
Vì vậy, nhà đầu tư cá nhân nên thận trọng mua trong giai đoạn này.
Nhà đầu tư ngày càng héo hon trong tình cảnh giằng xé giữa lòng tham và ý nguyện chờ thời. |
Nếu tính như sàn HNX thì VN-Index có khi giờ đã dưới 300 điểm rồi.
Ngày 3/05/2011
Nhà đầu tư LQH: Phân tích kỹ thuật cho thấy RSI xuất hiện bullish divergence (điểm hội tụ của các chỉ báo tăng) tương tự như hồi tháng 11/2010, từ 22/4 đến nay khi HNi không ngừng tạo đáy thấp hơn thì chỉ số này cũng liên tục tạo ra những đáy cao hơn. Điều này hàm ý lực của thị trường đã bắt đầu cải thiện đáng kể dù chỉ số của thị trường vẫn đang đi xuống, báo hiệu sau đó sẽ là một chu kỳ tăng giá mạnh và dài.
Tôi cho rằng lúc này là thời điểm dòng tiền vào chứng khoán sẽ tăng lên do các nhà đầu tư giải ngân mạnh hơn, vì ai cũng không muốn mình là người bỏ lỡ mất thời cơ.
Nhà đầu tư Lựa chọn: Buôn đất trong vòng 3 đến 5 năm, có chỗ 20 đến 30 lần vốn ban đầu, cá biệt có chỗ 1 ăn 70 ngang chơi đề.
Chứng khoán lên được 2 đến 3 lần đã kêu nóng . Lúc 10 phần mất 9 chẳng ai thương.
Nhà đầu tư alexvnn: Trời ơi... TTCK khắc nghiệt quá... Nó làm nhiều người thay đổi tính cách thay đổi cuộc sống của những người xung quanh ta...
Nhà đầu tư BL: Thật khổ cho dân chứng, đã thua lỗ về tiền bac, lại còn hao tổn về tâm lý, sức khỏe, tinh thần và tuổi xuân...
Nhà nước siết tín dụng thu tiền về cất trong kho. Cá nhân thì ôm khư khư bọc tiền, không biết ném vào đâu. Lướt sóng nhà chung cư thì không hợp thời... một số chuyển sang mua đất ngoại ô nằm im chờ đợi.
Sàn HNX quá đà quá, nhiều đồng nghiệp đã mất hết tài sản.
Ngày 4/05/2011
Nhà đầu tư Huong: Khi nhà đầu tư chán nản thì bắt đầu mua vào được rồi. Chứng khoán luôn bất ngờ, mà xuống rồi lại lên thôi.
Nhà đầu tư Trader: Đây là thời điểm của những con người bản lĩnh. Chứng khoán đã về rất sâu rồi. Mua thôi.
Nhà đầu tư Chứng khoán là gì: Đỉnh lạm phát cuối quý III. Lãi suất các loại chỉ có tăng thêm không thể giảm trong năm 2011. Hàng loạt doanh nghiệp gặp khó khăn, thua lỗ. Vài "chú" nữa sẽ có nguy cơ phá sản.
Bất động sản đóng băng, nổ bong bóng dẫn theo nhiều doanh nghiệp bất động sản phá sản kéo theo vài ngân hàng "lung lay", Ngân hàng nhà nước phải ra tay cứu...
Mua CK trong năm 2011 chẳng khác nào mua "trứng thối",
Nhà đầu tư Chứng buồn: Chứng khoán Việt Nam có đáy đâu mà bắt. Từ lỗ tới lỗ. Mua cổ ăn cổ tức cũng không xong. Cứ chia cổ tức là điều chỉnh kỹ thuật. Dòng tiền ngày một eo hẹp, giá cả tăng ầm ầm lấy tiền đâu mà mua "chứng" thối.
Ngày 5/05/2011
Nhà đầu tư Hai: Theo cảm nhận của tôi, ngày mai cả hai sàn đều tăng mạnh, đem đến bất ngờ cho mọi người.
Nhà đầu tư Cân nhắc : Các Công ty Chứng khoán có nên cân nhắc xem việc sa thải hàng loạt các chuyên gia phân tích, nhận định của mình không nhỉ!?
Vì nhờ họ phân tích nhận định thị trường toàn xấu và xấu, xuống và xuống mà hơn 90% cổ phiếu giảm giá thê thảm như hôm nay! Hậu quả trước mắt là các Công ty Chứng khoán phải lỗ thê thảm vì phải trích lập dự phòng cho chứng khoán giảm giá và trích lập dự phòng cho luôn cả "phân tích nhận định"!
Nhà đầu tư Nói không sai: Tôi đồng tình với nhận định của công ty chứng khoán FPTS, ngày mai và các phiên đầu tuần sau sẽ phải đối diện với bán tháo và bán giải chấp trên diện rộng.
Nhà đầu tư Tuýt còi: Hết các chuyên gia nhận định thị trường sẽ đi xuống, đến lượt các nhà đầu tư dự đoán thị trường sẽ giảm tiếp. Cứ cái tâm lý này tiếp diễn thì thị trường làm sao khá lên cho được.
Thiết nghĩ trong giai đoạn này các nhà đầu tư có lên diễn đàn thì tránh làm cho tâm lý người khác thêm buồn chán. Và ngược lại, theo tôi nhớ có ai đó kêu gọi "Biểu tình chứng khoán" mục đích là cùng nhau quyết tâm không bán lỗ chứng khoán nhằm bảo vệ lợi ích của các nhà đầu tư chân chính!
Nhà đầu tư Chia sẻ: Các công ty chứng khoán đã dám hy sinh quyền lợi để khuyên nhà đầu tư không nên tham gia thị trường lúc này. Họ quả thật dũng cảm. Mai sẽ giảm mạnh và kéo dài đến tuần sau.
Nhà đầu tư Bằng không: Thị trường đã giảm nhiều rồi. Nhiều cổ phiếu đã không còn chỗ để xuống nữa. Chỉ có động đất mới bị rơi xuống vực thôi. Các bạn cứ tin đi, giá cổ phiếu không thể bằng 0 được đâu. Có lẽ phải đóng cửa TTCK Việt Nam thôi.
Nhà đầu tư muorinho: Hỡi bà con chứng khoán, hãy cứu cái thị trường này!
Nhà đầu tư hakienhong: Cám ơn các nhà đầu tư nước ngoài đã cứu cánh cho TTCK Việt Nam, nếu không TTCK Việt Nam sẽ bơi về đâu???
Theo tôi với tình hình hiện nay, cần kêu gọi mọi người, cần bớt một tiếng kêu la, thêm một giờ hành động.
Mọi nhà đầu tư Việt Nam, nếu yêu nước, dành một đồng tiết kiệm của mỗi cá nhân, mua một cổ phiếu của một công ty mà mình cho là hiệu quả.
Ngày 6/5/2011
Nhà đầu tư NDT: "Cuộc chiến" giờ mới thực sự bắt đầu!
Trên thế giới: đồng tiền với cây súng
Trên bình diện quốc gia: Người giàu với người nghèo
Trên thị trường chứng khoán: Bò với Gấu
Trong tâm lý con người: lòng tham với sự kiên nhẫn
Friday, 6 May 2011 by Vnindex · 0
Một đại gia BĐS Thái Lan đang "rình" tới cuối năm 2012 sang Việt Nam mua BĐS giá rẻ bởi theo dự đoán của ông, đó là thời điểm bong bóng BĐS ở Việt Nam sẽ vỡ.
Nhưng cũng có các yếu tố vô hình ngăn cản quả bong bóng này xì hơi hay vỡ tung. Ảnh minh họa
Tại sao có bong bóng tài sản?
Theo định nghĩa, "bong bóng tài sản" xảy ra khi thị giá của một loại tài sản được đẩy quá xa trên giá trị thực sự và bình thường của các tài sản này. Các chuyên gia kinh tế và người dân thường có những tranh cãi gay gắt về danh từ "bong bóng" khi mô tả tình thế của thị trường, vì ít ai đồng ý về giá trị thực sự hay bình thường của bất cứ loại tài sản nào.
Bất động sản lại là một loại tài sản đặc thù, mang nhiều tính chất địa phương, và bao gồm nhiều phân khúc thị trường khác biệt; nên khi nói đến bong bóng BĐS, chúng ta phải thu gọn lĩnh vực bàn cãi và hiểu rõ những giới hạn của bài phân tích.
Bài viết này chỉ thảo luận về phân khúc nhà ở của thị trường BĐS tại VN và cố gắng tìm hiểu hiện nay, chúng ta có thể dùng chữ bong bóng để mô tả tình huống; và nếu có, thì cái bong bóng này bao giờ sẽ vỡ và hậu quả sẽ ảnh hưởng gì đến nền kinh tế vĩ mô.
Trước hết, những yếu tố để tạo thành thị giá của BĐS bao gồm những yếu tố định lượng được: (1) luật cung cầu của thị trường (2) khả năng mua của người tiêu dùng (3) dòng tiền đang rót vào kênh BĐS (4) tình hình kinh tế vĩ mô; và (5) những yếu tố vô hình không thể đo lường chính xác gồm (a) tác động của các nhà đầu cơ (b) trào lưu tâm lý của đám đông (c) chánh sách của chánh phủ và (d) tư duy và cảm xúc của mọi người liên quan.
Trong các yếu tố định lượng, quan trọng nhất là luật cung cầu của thị trường. Phân khúc nào (nhà ở cao cấp hay trung bình hay cho giới thu nhập thấp, thương mại hay văn phòng, BĐS du lịch, khu công nghiệp ...) chúng ta cũng có thể tính ra số lượng cung và nhu cầu của người tiêu dùng.
Hiện nay, ở VN, căn cứ theo các báo cáo của các nhà môi giới địa ốc, trong cũng như ngoài nước, thì nhà ở cao cấp có một số cung khoảng 1/3 lớn hơn số cầu và tổng số đơn vị của nhà đầu cơ thứ cấp chiếm khoảng 47% số lượng bán ra. Trong khi đó, số lượng cầu ở các phân khúc khác tương đối cao hơn lượng cung, nhất là phân khúc nhà thu nhập thấp.
Yếu tố thứ hai là khả năng mua của người tiêu dùng. Theo thị trường Âu Mỹ, người ta tính 25% mức thu nhập của người mua là khả năng trả nợ khi so sánh với số tiến vay phải trả hàng tháng cho ngân hàng (cộng với tiền thuế và bảo hiểm). Lấy ví dụ ở VN, thu nhập trung bình của một cặp vợ chồng cùng đi làm là 12 triệu mỗi tháng, nếu dùng một tỷ số cao hơn nước ngoài là 35% để dành cho việc trả nợ (4,2 triệu), thì họ có thể vay một số tiền tối đa là 400 triệu trả làm 20 năm với lãi suất 15% một năm. Người VN có nhiều tiết kiệm, nên số tiền mặt trả trước (down payment) có thể lên đến 1/3.
Dựa trên các yếu tố này, thì căn nhà trung bình giá khoảng 600 triệu đồng là thích hợp với túi tiền và hoàn cảnh của họ. Và cũng theo công thức này thì phần lớn các nhà ở tại HCM hay Hà Nội đều vượt quá khả năng trả nợ của người tiêu dùng. Tuy vậy giá cả tại các tỉnh nhỏ cho thấy chỉ hơi cao hơn khả năng một ít.
Yếu tố khác có thể đo lường được là dòng tiền đang đổ vào BĐS, gồm tiền nhàn rỗi của nhà đầu tư, tiền vay mượn của ngân hàng hay tư nhân, và tiền đầu tư từ nước ngoài qua FDI. Hiện nay, FDI vẫn đổ vào các dự án BĐS có giá đất trưng dụng thật thấp và có nhiều ưu đãi trong điều kiện đầu tư. Tuy nhiên, rất ít tiền FDI cho các dự án đang dang dở, bị kẹt vốn, mà chủ đầu tư không chịu hạ giá hơn 30% giá vốn ban đầu.
Hệ thống ngân hàng địa phương thì đã lỡ kẹt với rất nhiều khoản nợ xấu, nên vẫn phải tiếp tục cho các chủ đầu tư BĐS đáo hạn, hy vọng thị trường phục hồi. Tỷ lệ nợ xấu của các khoản vay BĐS của ngân hàng không được tiết lộ, cũng như chỉ tiêu xếp hàng nợ xấu cũng khác quốc tế, nên chỉ có thể được ước tính. Theo một chuyên gia tài chánh của Singapore, số nợ xấu này trung bình lên đến 18% của toàn số nợ, một con số rất cao.
Đồng tiền nhàn rỗi từ tư nhân vẫn khá dồi dào, nhưng sau khi thị trường BĐS tại TP.HCM đóng băng, thì các nhà đầu tư bắt đầu chuyển tiền qua kênh đầu tư khác. Hiện nay, nhà nước đang ngăn ngừa dòng tiền này đổ vào kênh vàng hay USD, nên chắc là sẽ có một ít đổ vào BĐS, nhưng sẽ giới hạn vì tâm lý hoang mang với triển vọng của nền kinh tế.
Yếu tố có thể định lượng thứ tư là ảnh hưởng từ nền tình hình vĩ mô, mà động tác chính sẽ là mức độ tăng trưởng của thu nhập quốc gia (national income, không phải GDP), tỷ giá đồng VN và con số lạm phát. Thu nhập quốc gia thì bao gồm cán cân xuất khẩu so với nhập khẩu, FDI, kiều hối và nợ vay tư và công. Tất cả các thành tố này đều tiêu cực, có khuynh hướng đi xuống và sẽ ảnh hưởng xấu đến giá trị thực sự của BĐS trong một thị trường bình thường.
Do đó, nếu chỉ nhìn vào 5 yếu tố định lượng trên thì có thể nói là thị giá nhà ở cho người dân đang cao hơn từ 10% cho các nhà ở tại các tỉnh ngoài HCM và Hà Nội, đến 20% cho các nhà trung bình là lên đến 40% cho các nhà ở cao cấp.
Yếu tố vô hình ngăn bong bóng vỡ
Nếu VN có một nền kinh tế bình thường như tại các quốc gia Âu Mỹ, thì mọi định lý tài chính sẽ tiên đoán là bong bóng có thể vỡ bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, nền kinh tế VN chứa nhiều nghịch lý khó thể giải lý. Những yếu tố vô hình không định lượng lại thường có một tầm quan trọng hơn với người tiêu dùng hay nhà đầu cơ thứ cấp.
Hai yếu tố vô hình quan trọng nhất trong giá trị BDS tại VN là tác động mạnh mẽ của các nhà đầu cơ, với sự hỗ trợ đắc lực của các chủ đầu tư cho dự án, cũng như những tài trợ bất đắc dĩ của các ngân hàng; và tâm lý bầy đàn của đám đông. Thông tin về BĐS tại VN thiếu hẳn sự minh bạch và trung thực; luật về BDS phức tạp và khó thi hành; nên các nhà đầu cơ lợi dụng tối đa khe hở này để thực hiện những thủ thuật trắng trợn và đôi khi phi pháp, từ việc quảng cáo hay phóng tin đồn sai sự thực đến việc làm giá qua các giao dịch dưới gầm bàn.
Tác động của các nhà đầu cơ có thể nhận thấy rõ rệt trong những vụ thổi giá đất gần đây ở Hà Nội và trước đây ở TP.HCM. Cường độ của các nhà đầu cơ cho thấy một sức đẩy có ảnh hưởng khá lớn trên thị giá.
Các nhà đầu tư VN cũng biểu hiện hội chứng bầy đàn rất cao. Vì truyền thống gia đình, bạn bè và bè phái trong xã hội, các nhà đầu tư thường không có nhiều phán đoán độc lập, hay cố gắng đi tìm những cơ hội đặc thù khác biệt. Đặc tính "ai sao tôi vậy" khiến thị trường thường dao động về một phía, không cân bằng và gây ra hiện tượng bong bóng thường xuyên hơn. Ở một mặt khác, yếu tố này lại có thể tác động nhanh hơn đến thị giá khi vài nhà đầu cơ kẹt tiền bán tháo. Tâm lý hốt hoảng khi có người la "cháy" trong một rạp hát đông người là một thí dụ.
Hai yếu tố khác cũng ảnh hưởng nhiều đến thị giá của BĐS là chính sách của nhà nước và cảm quan của người mua hay bán. Luật lệ về BĐS VN khác nhiều so với thế giới cho nên khó có thể dùng các công thức bình thường để suy diễn tác động của yếu tố này trên thị giá. Tuy nhiên, chúng ta có thể chắc chắn được vài điều: nhà nước không muốn để cho bong bóng BDS vỡ vì hậu quả nguy hiểm của nó trên nợ xấu của hệ thống ngân hàng. Thêm vào đó, chính sách của nhà nước thường có kết quả ngược lại với mục tiêu ban đầu nên những thủ tục hành chánh mới sẽ làm chậm lại mọi giao dịch (cùng một lúc chậm lại sự phát nổ của thị giá) và giúp giữ giá thành cao hơn.
Với quyết tâm ngăn chặn sự đổ vỡ của bong bóng, nhà nước có thể đổ thêm số tiền lớn vào kênh BDS, trực tiếp hay qua ngân hàng, và kết quả sau cùng là tiến trình đi xuống sẽ bị chậm lại nhiều năm. Ngoài ra, nếu tỷ lệ lạm phát quá cao, đồng tiền mất giá trầm trọng, thì dòng tiền của tư nhân cũng có thể đổ xô về BĐS để giữ an toàn cho tiền nhàn rỗi.
Một yếu tố khác nữa là BĐS có một giá trị cá nhân do cảm xúc riêng biệt của người mua hay người bán. Trong các loại tài sản, BDS thường đi đôi với sự yêu ghét dễ ảnh hưởng đến quyết định của mọi người liên quan. Một khu phố được nhiều người ưa thích qua những kỷ niệm quá khứ có thể đẩy giá thành lên 15% đến 40% cao hơn giá trị thực sự; một kiến trúc đặc thù có thể tạo dị ứng hay yêu mến tùy cảm quan cá nhân.
Nói tóm lại, khó có thể đo lường sự quyến luyến không lý giải này về BĐS và yếu tố này có thể giúp thị giá BĐS bền vững hơn.
Bong bóng nào rồi cũng sẽ vỡ
Nhìn chung, 4 yếu tố vô hình là rào cản hiện nay đang ngăn ngừa sự đổ vỡ của bong bóng tại Hà Nội và TP.HCM. Dù BĐS tại TP.HCM đang đóng băng nhưng giá cả chưa quay về với giá trị thực sự và hợp lý như các yếu tố định lượng ghi nhận. Tuy nhiên, về lâu về dài, tất cả mọi bong bóng đều phải vỡ để thị giá quay về với thực tế. Vấn đề là các yếu tố vô hình sẽ giữ giá và thanh khoản được bao lâu?
Qua kinh nghiệm của các bong bóng tại các quốc gia Âu Mỹ, thì bong bóng được coi là như đã vỡ khi thị giá xuống dưới 30%. Vì tâm lý hốt hoảng, thị giá có thể xuống thêm 20% dưới giá thực sự và bình thường. Do đó, tùy mức giá đã được bong bóng thiết lập, với nguyên tắc càng lên cao càng xuống thấp, giá nhà ở cao cấp hiện nay ở Hà Nội có thể mất đến 60% thị giá nếu bong bóng phát nổ. Với sự đóng băng, nhà ở cao cấp tại TP.HCM có thể mất khoảng 40%. Các phân khúc nhà ở khác sẽ cũng mất giá, nhưng ít hơn.
Theo nhận xét của người viết, thị trường nhà ở tại Hà Nội sẽ đóng băng vào 2012 như TP.HCM, và có thể mất 4 năm nữa trước khi bong bóng BDS tại VN nổ tung và giá cả quay lại mức độ bình thường khoảng 8 năm sau đó. Tuy vậy, bất cứ một tác động tâm lý nào lớn lao trên thị trường (một vụ lường gạt chạy nợ vĩ đại, một sụp đổ của một ngân hàng hay một tập đoàn tăm tiếng...) có thể là ngòi nổ đẩy tiến trình diễn ra sớm hơn.
Năm 2000, sau cuộc khủng hoảng tài chính tại Á Châu, tôi qua Bangkok thăm các bạn cũ, trong đó có một đại gia về BĐS, từng được báo Forbes tuyên dương là tỷ phú đang lên của Thái Lan. Ông ta buồn rầu đưa tôi đi xem các công trình đang xây dựng dở dang của ông, từ những khu đô thị mới đến những tòa nhà thương mại văn phòng đầy tham vọng. Khắp Bangkok, những cơ sở bê tông cốt sắt dựng lên nữa chừng rồi bỏ hoang cho ấn tượng của một thế giới sau cuộc chiến nguyên tử.
Vì khả năng và quan hệ, sau 10 năm, vị đại gia BĐS gần phá sản này đã phục hồi phong độ và hiện là một trong những công ty BĐS hàng đầu của Thái Lan. Đầu năm nay, tôi hỏi là bao giờ ông sẽ sang VN để đầu tư? Ông ta trả lời: "Cuối 2012. Lúc đó, bong bóng sẽ nổ và tôi tha hồ lựa chọn dự án với giá rẻ mạt."
by Vnindex · 0
Sunday, 17 April 2011
Số tiền khổng lồ này đã biến mất theo con đường nào? Sự dốt nát của những người quản lý doanh nghiệp? Hay sự quay lưng của vận may trên thương trường? Nếu đó là đường đi của 3000 tỷ đồng, người dân đóng thuế nuôi ngân sách có thể sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn trước sự mất mát này. Song, kết quả kiểm toán không phải một liều thuốc giảm đau.
Theo kết quả kiểm tra của kiểm toán Nhà nước, trong số rất nhiều sai phạm của Công ty cho thuê tài chính 2 như huy động vốn sai nguyên tắc, vô trách nhiệm trong khâu thẩm định hồ sơ khách hàng… thì những hợp đồng mua bán khống mới thực sự bộc lộ sự vô trách nhiệm đến nhẫn tâm của doanh nghiệp này đối với tài sản của nhân dân.
Chỉ riêng với hợp đồng mua một chiếc xe cẩu trị giá 65 tỷ đồng, công ty này đã gây thiệt hại tới 33 tỷ đồng khi giá thị trường của chiếc xe này chỉ có 32 tỷ đồng. Không những thế, hàng ngàn tỷ đồng đã được doanh nghiệp này chi ra chỉ để mua… vịt giời. Đó là những hợp đồng mua dây chuyền sản xuất, mua những con tàu biển, đã được giải ngân mà không hề thấy mặt mũi ở đâu. Thật khó để tưởng tượng điều gì khiến cho những con số tiền tỷ lại dễ dàng bị ném qua cửa sổ theo cách đó.
Cho thuê tài chính không phải là một ngành kinh doanh mới mẻ và xa lạ. Các quy chuẩn, nguyên tắc kinh doanh trong lĩnh vực này đều đã được quy định cụ thể và rõ ràng. Vì vậy, không thể coi số tiền lỗ 3000 tỷ kể trên là kết quả của sự ngu dốt thuần túy của ban lãnh đạo doanh nghiệp này khi mà tất cả những nguyên tắc tài chính sơ đẳng nhất cũng đã bị bỏ qua một cách “hồn nhiên”. Đặc biệt, họ đều là những cán bộ ngân hàng, được đào tạo bài bản về nghiệp vụ tài chính.
Và cho dù ban giám đốc công ty tài chính 2 không biết gì về nghiệp vụ tài chính đi chăng nữa thì “nó lú chú nó cũng phải khôn” như dân gian vẫn nói. Tuy nhiên, cơ quan chủ quản của doanh nghiệp này là Agribank lại không hề “nhìn” ra những nguy cơ thua lỗ do cách làm ăn đó. Ngay cả khi dư nợ cho vay của Công ty cho thuê tài chính 2 đã vượt 1.600 tỉ đồng, công ty vẫn được Agribank bảo lãnh cho vay vốn tại Bảo hiểm xã hội Việt Nam 400 tỷ đồng với mục đích trả nợ cho Ngân hàng Nông nghiệp và Phát triển nông thôn.
Và cho dù việc trả nợ chẳng hề được thực hiện, Agribank vẫn bình chân như vại, chẳng hề tỏ ra lo lắng, hay băn khoăn. Điều này cho thấy, quá trình kinh doanh theo kiểu động đâu lỗ đấy của Công ty cho thuê tài chính hoàn toàn nằm trong sự dự liệu của công ty mẹ là Agribank.
Điều kỳ lạ hơn, dù hạn mức bảo lãnh của Agribank để Công ty cho thuê tài chính 2 vay tiền của Bảo hiểm xã hội là 400 tỷ đồng, song Bảo hiểm xã hội vẫn sẵn sàng cho vay tới hơn 1000 tỷ đồng!.
Rõ ràng, đây không phải là vấn đề quản lý yếu kém của các doanh nghiệp nhà nước, mà câu chuyện cho thấy những đồng tiền xương máu của người dân đã được đưa đường chỉ lối để biến mất một cách dễ dàng.
Vật chất không tự nhiên sinh ra và cũng không tự nhiên mất đi. Đồng tiền cũng thế! 3000 tỷ đồng của nhân dân cũng không hề tự nhiên mất đi. Nó được chuyển hóa thành những phi vụ kinh doanh lỗ vốn, và dĩ nhiên phải ai đó có lãi.
Việc thua lỗ tới 3000 tỷ đồng của công ty cho thuê tài chính 2 không chỉ là câu chuyện quản lý. Đó là câu chuyện rùng rợn về sự nhẫn tâm của con người đối với đồng loại. Khi đồng tiền của người dân đóng góp vào ngân sách để hy vọng đất nước giàu mạnh hơn bỗng dưng hóa thành công cụ để các doanh nghiệp nhà nước thực hiện các cuộc chơi kinh doanh thua lỗ, đó là lúc chúng ta hiểu rằng vì sao người dân đóng thuế ngày càng nhiều hơn nhưng phúc lợi xã hội thì ngày một kém đi.
Sự chuyển hóa của những khoản tiền khổng lồ thông qua những phi vụ kinh doanh lỗ vốn khiến cho rất nhiều điều nghịch lý bỗng trở nên dễ hiểu. Người ta sẽ không còn ngạc nhiên khi ở một đất nước vào hàng nghèo nhất thế giới mà lại trở thành thị trường tiêu thụ hàng xa xỉ tiềm năng, và đó cũng là đất nước mà những ngôi nhà triệu đô thường được bán trao tay./.
Sunday, 17 April 2011 by Vnindex · 0
Monday, 14 March 2011

>> Nâng các mức lãi suất chủ chốt: Một mũi tên trúng hai đích
>> Lãi suất VND vẫn tìm cách… phá rào
Monday, 14 March 2011 by Vnindex · 0
Monday, 7 March 2011
Mặc dù một số nhận định cho rằng dòng tiền từ dân cư sẽ đổ vào bất động sản khiến giá đất có thể tăng, song chừng đó không đủ để làm dịu nỗi lo sợ về chính sách tiền tệ thắt chặt làm cho thị trường đã khó khăn càng thêm khó. Một số chuyển gia bóng gió nói đến khả năng nhiều dự án có thể bán tháo và nhà đầu tư phải rời khỏi thị trường.
Gần như hết "cửa"
Theo các chuyên gia, thị trường bất động sản Việt Nam có 3 nguồn vốn chủ yếu là vốn tự có, vốn huy động các chủ đầu tư và vốn vay. Đa số các chủ đầu tư đều có nguồn vốn rất nhỏ và yếu, trong thời gian trước, họ vẫn sống khỏe bằng cách vẽ lên dự án và bán trên giấy để huy động tiền nhà đầu tư rồi mới triển khai.
Tuy nhiên, nguồn huy động ngày càng khó do các quy định ngày càng chặt. Nhà đầu tư khôn ngoan hơn, nhất là khi thị trường có nhiều lựa chọn và trong bối cảnh đóng băng kéo dài, họ càng cẩn trọng hơn khi bỏ vốn. Vốn vay đã trở thành một nhân tố quan trọng.
Với việc thắt chặt chính sách tiền tệ và hạn chế cho vay bất động sản, nguồn hy vọng này đang hẹp lại và các chủ đầu tư bất động sản có lý do để lo sợ.
Từ hơn 2 năm nay, Ngân hàng Nhà nước đã luôn nhắc nhở về hạn chế cho vay chứng khoán và bất động sản. Đó là một nguyên nhân khiến thị trường rơi vào khó khăn. Bất động sản trong năm 2011 gần như đã hết "cửa" khi Ngân hàng Nhà nước ban hành Chỉ thị 01.
Chính vì thế, đại diện công ty Công ty Địa ốc Đất Lành - một đại gia bất động sản ở phía Nam, thừa nhận, nếu không có quan hệ tốt, việc huy động vốn từ ngân hàng là điều không thể - đây là một đòn chí tử cho thị trường. Ngân hàng siết cho vay sẽ khiến thị trường khó từ hai phía, trước hết là các chủ đầu tư không vay được vốn để triển khai, còn khách hàng cũng gặp khó khăn trong việc vay mượn để đầu cơ.
Thừa nhận tác động không thuận chiều của chính sách tiền tệ đối với bất động sản, Thứ trưởng Bộ Xây dựng Nguyễn Trần Nam cho rằng, sự im ắng của thị trường không chỉ kéo dài trong một vài tháng mà dường như xuyên suốt cả năm qua có tác động từ thị trường tài chính, tiền tệ... Lĩnh vực bất động sản 2010 không mang lại những gì như giới đầu tư, doanh nghiệp kỳ vọng là do tác động của chính sách, trong đó nổi trội là việc siết tín dụng và giảm chi tiêu công.
Với nhận định đó và thực tế siết chặt hơn về tiền tệ và đầu tư trong 2011, bất động sản càng có ít cơ hội.
Trao đổi về vấn đề này, Giám đốc một doanh nghiệp bất động sản đang triển khai một sự án khá nổi tiếng ở phía Tây Hà Nội cho biết, bây giờ DN nào bắt đầu triển khai hạ tầng coi như thua vì thời điểm này không thể vay hàng trăm tỷ để làm. Bên cạnh đó, với giá vật liệu tăng, sức ép cạnh tranh từ các dự án đã xong hạ tầng, nếu cố bán để thu hồi vốn thì coi như phương án tạm dừng đã được nghĩ đến. Chính sách tiền tệ có độ trễ 6 tháng.Tuy nhiên, chỉ cần sau 3 tháng bất động sản sẽ dính đủ đòn và lộ rõ bế tắc trong năm nay.
Bất động sản và chứng khoán vốn được định vị là thị trường cao cấp. Nó chịu ảnh hưởng rất lớn từ chính sách vĩ mô. Và điều tất yêu khi vĩ mô có những khó khăn thì các lĩnh vực trên phải gánh chịu tác động rất lớn. Điều này càng trở nên nghiêm trọng trên thị trường bất động sản Việt Nam khi cơ cấu phát triển của thị trường có những bất cập, với sự hoạt động của rất nhiều loại DN không đồng đều về năng lực và phụ thuộc lớn và nguồn tiền vay và đầu tư.
Thực tế siết chặt nguồn tiền, lãi suất lên cao, cộng với chi phí đầu vào tăng lên hiện nay khiến các DN bất động sản dù có lớn cũng khó mà đủ vốn để đảm bảo thực hiện kế hoạch mong muốn của mình.
Bán chạy và tháo lui?
Từ cuối 2010, trên thị trường bất động sản đã xuất hiện hiện tượng xưa nay chưa từng có là bán khuyến mãi, hạ giá và hỗ trợ vốn dài hạn cho khách mua nhà. Điều đó cho thấy, chủ đầu tư đã phải tìm đủ mọi cách để có thể bán được hàng, thoát nhanh khỏi nguy cơ đóng băng dài hạn của thị trường. Tuy nhiên, những cố găng đó dường như là không hiệu quả khi nguồn cung trên thị trường lớn và ai cũng muốn bán hàng. Lượng cung trên thị trường hiện vẫn đang còn dư rất lớn.
Thực tế này cộng với những khó khăn mới từ chính sách tiền tệ buộc các DN phải tìm cách để đối phó. Kẻ mạnh có thể chịu đựng được dài hơi, còn kẻ yếu cách tốt nhất có lẽ là tìm cách rút bớt để trụ lại ở những dự án có thể chờ đợi trọng dài hạn. Và dự báo về khả năng bán chạy đang được được nói đến.
Chuyên gia phân tích BIDV phán đoán, sau quý II đã có thể nghĩ đến chuyện gom nhà giá rẻ. Thực tế, khả năng nhất loạt bán hàng để tháo lui là có thể xảy ra khi việc siết chặt tiền tệ đã được khẳng định sẽ được thực hiện kiên trì không chỉ cho 2011 mà cho sự bền vững cho phát triển kinh tế vĩ mô.
Theo dự đoán mới nhất từ các chuyên gia bất động sản TP.HCM, một khi đã không vay được vốn đầu tư, thị trường có nguy cơ đóng băng thì không ai muốn cầm dự án lâu. Thời điểm chủ đầu tư bung hàng để bán có thể sẽ đến vào quý II khi các khoản nợ ngân hàng đáo hạn. Từ đó đến cuối năm 2011 là thời điểm căng thẳng để tính chuyện bán hay giữ lại, nhưng khả năng giữ là rất khó khi đa số DN đều đến với bất động sản theo kiểu "mỡ nó rán nó" như xưa nay.
Do vậy, thà bán sớm còn hơn để dang dở rồi chịu lãi vay, hao phí mà giá thì khả năng lên rất thấp.
Chính vì thế, các chuyên gia cho rằng, nhiều khả năng các chủ đầu tư sẽ chọn quý II để bung hàng nhằm tính toán cho một chu kỳ kinh doanh mới và tìm kiếm cơ hội khi kinh tế đi vào trạng thái khác.
Tuy nhiên, đấy là tính toán từ phía chủ đầu tư. Liệu thị trường có đủ khả năng nuốt trọn một lượng cung khá lớn, nhất là chung cư ở Hà Nội và TP.HCM? Vốn không có, bán không được... có thể khiến các chủ đầu tư buộc phải để dự án định trệ và thị trường theo đó sẽ rơi vào khó khăn. Viễn cảnh thực tế được nhiều chuyên gia ở Hà Nội nhận định là nhiều doanh nghiệp chắc chắn sẽ chậm tiến độ dự án. Một xu hướng mới có thể tính đến đó là bán rẻ toàn bộ dự án của mình vì không đủ sức "thi gan" với thị trường nhất là đối với DN nhỏ.
Bên cạnh đó, ông Lê Xuân Nghĩa, Phó Chủ tịch Ủy ban Giám sát tài chính Quốc gia, cho rằng, xưa nay, bất động sản luôn được cho là "ăn theo" hạ tầng, cứ nơi nào mở đường, làm đường, làm cầu nhiều thì giá bất động sản càng tăng mạnh. Với chủ trương thắt chặt đầu tư các dự án, trong đó có nhiều dự án hạ tầng của Chính phủ trong năm nay, chắc chắn nhiều dự án đã và đang triển khai cũng phải dừng lại. Động thái này sẽ tác động tiêu cực đến thị trường bất động sản.
Ông Nghĩa cũng nhấn mạnh, đối với các doanh nghiệp đang vay vốn ngân hàng để đầu tư bất động sản thì nên đẩy bớt đi, đừng hy vọng sẽ thu hồi được vốn trong vòng một hai năm tới.
Monday, 7 March 2011 by Vnindex · 0
Wednesday, 2 March 2011
![]() |
Ảnh minh họa google. |
Thói đời là không ai chấp nhận cái đích mà mình đã đạt được, vì không một ai lại bằng lòng với cái mà mình có và họ biện minh bằng rất nhiều lý do khác nhau để bào chữa cho cái tham vọng của mình, và tôi cũng thế.
1. Lắng nghe, ít nói, biết nhìn
2. Tự tin, học hỏi, tránh người ba hoa
3. Có giàu cũng chớ kiêu sa
4. Nghèo có khổ có, mới là thành nhân
5. Muốn giàu phải biết dấn thân
6. Biết tìm cơ hội, mới giàu nhanh thôi
7. Tuyệt đối chớ khoe cái tôi
8. Cái gì chưa biết thì bồi đắp thêm
9. Gặp cứng thì phải nên mềm
10. Khi nghe dịu ngọt cần phải đắn đo
11. Làm việc không được quanh co
12. Tránh xa chính trị, lại gần nhà bank
Sự công bằng trong ngòi viết là cần trung thực, sự trung thực cho người đọc cái "nhìn" trung thực, và khi viết trung thực lòng ta thật thanh thản.
Wednesday, 2 March 2011 by Vnindex · 0
Tuesday, 1 March 2011

Lâu nay, nguồn vốn cho cả đầu vào lẫn đầu ra trên thị trường bất động sản vẫn được cho là dựa quá nhiều vào ngân hàng. Với thông điệp thu hẹp tín dụng đối với lĩnh vực phi sản xuất vừa được ngành ngân hàng phát đi, thì việc cả chủ đầu tư lẫn khách hàng trong lĩnh vực địa ốc sẽ phải đối mặt với khó khăn là một điều hiển hiện trong phần lớn các nhận định về diễn biến thị trường năm nay.
Cả giới đầu tư lẫn cơ quan quản lý khi đánh giá thị trường bất động sản năm 2010 đều có chung một quan điểm “thị trường khó khăn, giao dịch trầm lắng”. Chính vì vậy, mọi nỗ lực và dự tính đều được dồn vào năm 2011 với kỳ vọng thị trường năm nay sẽ dần khởi sắc, giúp các chủ đầu tư phần nào “gỡ gạc” để bù lại cho một năm làm ăn thất bát.
Tuy nhiên, ngay từ đầu tháng 2, sau những biến động của nền kinh tế, đặc biệt là tình hình lạm phát có xu hướng tiếp tục tăng cao, một số doanh nghiệp bất động sản đã bắt đầu mường tượng ra kịch bản của chính sách lẫn diễn biến trên thị trường đối với lĩnh vực địa ốc.
Một lãnh đạo của Công ty Địa ốc Đất Lành chia sẻ với VnEconomy, một trong những yếu tố khiến thị trường bất động sản trong năm 2010 đóng băng là do lãi suất vay vốn cao. Nay, với chủ trương kiềm chế lạm phát, thu hẹp tín dụng bất động sản thì việc “nhờ cậy” ngân hàng xem ra lại càng khó khăn hơn bội phần, thậm chí nếu không có quan hệ tốt thì việc huy động vốn từ ngân hàng là điều không thể.
Theo ông, có thể nói đây như là việc đòn “chí tử” tiếp theo cho doanh nghiệp bất động sản cũng như toàn thị trường sau Nghị định 69.
“Tôi biết nhiều doanh nghiệp bất động sản hiện rất khó khăn, có rất nhiều dự án đang “trùm mền”, khởi công cầm chừng do không có đầu ra. Bên cạnh đó, thị trường đang cạnh tranh rất quyết liệt do nguồn cung rất lớn”, lãnh đạo Đất Lành nói.
Trong khi đó, theo ông Trần Minh Hoàng, Chủ tịch Hội đồng Quản trị Công ty Vinaland, với lãi suất cho vay đang ở mức cao, cộng với chủ trương thắt chắt tín dụng, thị trường bất động sản sẽ càng khó khăn hơn.
“Nếu sắp tới, lãi suất tiếp tục tăng cao, chủ trương thu hẹp tín dụng bất động sản được các ngân hàng triển khai thì các dự án của chúng tôi phải dừng lại ở công tác chuẩn bị chứ không thể triển khai trong điều kiện lãi suất vay vốn cao. Còn với khách hàng, chắc chắn họ cũng gặp khó khăn rất nhiều nếu như họ phải vay mượn nhiều để mua bán bất động sản”, ông Hoàng nói.
Chia sẻ của một số doanh nghiệp bất động sản cho thấy, do khó khăn trong vay vốn nên chắc chắn nhiều doanh nghiệp sẽ phải chậm tiến độ dự án, vi phạm hợp đồng với khách hàng, hoặc sẽ có nhiều doanh nghiệp phải "bán tống bán tháo" dự án của mình vì không có đủ vốn để triển khai tiếp. Kinh doanh cần nhất là vốn, giờ vốn bị thu hẹp, không huy động được thì cũng không khác gì người đi câu mà không có lưỡi câu.
Theo TS. Lê Xuân Nghĩa, Phó chủ tịch Ủy ban Giám sát tài chính Quốc gia, thị trường bất động sản đến thời điểm này vẫn đang có dấu hiệu suy giảm mạnh, đặc biệt là ở khu vực phía Nam. Hơn nữa, xưa nay, bất động sản luôn được cho là “ăn theo” hạ tầng, cứ nơi nào mở đường, làm đường, làm cầu nhiều thì giá bất động sản càng tăng mạnh. Tuy nhiên, với chủ trương thắt chặt đầu tư các dự án, trong đó có nhiều dự án hạ tầng của Chính phủ trong năm nay, thì chắc chắn nhiều dự án đã và đang triển khai cũng phải dừng lại. Động thái này sẽ tác động tiêu cực đến thị trường bất động sản trong năm nay.
“Tôi được biết, hiện nay phần lớn các doanh nghiệp dù to, dù nhỏ ở Việt Nam đều dính dáng đến các dự án bất động sản. Đối với các doanh nghiệp đang vay vốn ngân hàng để đầu tư bất động sản thì nên đẩy bớt đi, đừng hy vọng sẽ thu hồi được vốn trong vòng một hai năm tới”, ông Nghĩa khuyến nghị.
Tuesday, 1 March 2011 by Vnindex · 3
Chuyện kiếm tiền
.Chính xác là ông có bao nhiêu tiền?
+Tháng 12 vừa rồi kiểm toán xác định tài sản của tôi là cả tỷ USD. Quan trọng hơn là không có nợ nần.
.Ông đã kiếm tiền như thế nào?
+Tôi chỉ là người biết tận dụng đống sắt thép của xã hội Sài Gòn cũ, tận dụng tri thức của một số người mà chế độ mới không sử dụng. Thế là tôi có công nghệ và tôi đi… bán doanh nghiệp. Nhiều cái tên nổi tiếng sau này đều có khởi đầu từ đống sắt vụn đó của tôi, như hãng phân bón Đầu trâu, nước khoáng Đảnh Thạch... Còn giai đoạn kiếm tiền sau thì rất nhiều người biết.
.Sau này nhiều người nói ông giàu lên nhờ bất động sản. Nhưng đến cuối 2008 nhiều “đại gia” bất động sản đã phải giãy giụa vì giá lao dốc, ngân hàng siết nợ. Vì sao kiểm toán lại xác nhận ông không còn nợ nần gì?
+Chỉ đơn giản là tôi thấy, tại sao bà bán rau cũng chơi chứng khoán mà chẳng cần học hành gì cả? Một loại kinh doanh nữa cũng rất đơn giản: xếp hàng mua miếng đất, cái nhà qua một đêm đã có lãi. Tôi nhiều lần tự hỏi “nó” là cái gì? Và tôi kết luận đó là bất thường đến dị thường. Mà đã “dị” thì là quái thai, đã quái thai thì không thể tồn tại. Cho nên ở thời điểm cuối 2007, khi cả xã hội sôi lên vì đầu cơ, tôi ra lệnh cho tất cả 14 công ty con dừng lại hết các dự án làm ăn, tăng cường đòi nợ cũng như thanh toán hết tất cả các khoản nợ. Thanh khoản hết và trang trải nợ nần vì tôi “ngửi” thấy cơn bão đang tới. Tôi đã bứt ra như vậy.

.Nhưng có người nghi ngờ để thanh khoản ông đã bán hết đảo Tuần Châu, thưa ông?
+Tôi nghĩ anh có thể tự trả lời được. Vừa đi cùng tôi từ đầu đến cuối đảo, anh có thấy các nhân viên đều chào tôi là “ông chủ” không? Câu chào ấy có nghĩa tôi vẫn là chủ. Tôi cũng bị nhiều người hỏi câu đó, kể cả lãnh đạo cấp cao. Tôi bảo “anh nghe tin đó tin không?”. Họ bảo “không”, và tôi cũng quen sống với tin đồn rồi.

.Có phải tin nói ông “dính” với Năm Cam?
+Tôi đã từng khốn khổ vì tin đồn đó. Người ta bảo, thứ trưởng Bộ Công an (Bùi Quốc Huy) mà còn bị bắt, tôi là cái gì mà thoát? Và đúng là chỉ cần “dính” tý ty trong cao trào thời bấy giờ thì không ai có thể thoát. Thứ trưởng Công an còn “bị”, nên nếu có người ta sẽ xích tay ngay Đào Hồng Tuyển này và tôi không còn ngồi đây với anh nữa. Còn tin đồn nữa là khi tôi thuê Hàn Quốc quản lý có một số báo chí đặt vấn đề “có phải bán cho Hàn Quốc”? Nhưng tôi không đính chính. Sau thấy họ quản lý không như ý, tôi lấy lại và thuê tiếp Holiday Villas của Mã Lai quản lý. Khi thuê tôi chỉ nghĩ giúp nhân viên và dịch vụ cung cấp ra chuyên nghiệp hơn. Họ là quản lý, còn tôi vẫn là ông chủ.

Những dự án “khùng, điên”
.Việc thông tuyến phà Tuần Châu – Cát Bà, về mặt chính trị - xã hội thì rất thành công. Nhưng về mặt kinh tế bỏ ra đến cả ngàn tỷ đồng để thu từng ngàn tiền bán vé giữa lúc suy thoái này ông có thấy phiêu lưu không?
+Nói cả ngàn tỷ là chưa chính xác, bởi ngoài bến phà số tiền ấy còn đầu tư cả bến du thuyền. Ý nghĩa chiến lược về kinh tế rất lớn, bởi tôi sẽ đón những chuyến tàu du lịch trong tương lai. Hơn nữa hai bên bến du thuyền ấy sẽ là “mặt tiền” đẻ ra lợi thế kinh doanh. Đồng thời nếu có ý đồ đầu tư vào Cát Bà thì đó sẽ là tuyến đường tốt nhất. Còn với bản thân hai con phà tự hành, tôi hy vọng nó đủ nuôi nó, tức là tiền bán vé đủ để trả chi phí, và được thế đã là quá thành công. Bởi vì các dự án bên Cát Bà tôi đang dự tính đầu tư vào đó 2000 tỷ, và nếu không có tuyến phà này thì 2000 tỷ ấy rất khó làm. Nhưng có tuyến phà rồi rất có thể nó từ 2000 tỷ sẽ lên 4000 tỷ, rồi 10.000 tỷ vì khách có thể vọt lên. Cho nên bài toán kinh tế được giải là nếu anh bỏ ra 1000 tỷ mà có bến du thuyền đầu tiên nối với Hongkong thì sẽ tạo hành lang thăm viếng lẫn nhau. Tôi mơ đến ngày những người VN giàu có sẽ sắm du thuyền và gửi tại đây. Tôi đi trước một bước là chỗ đó. Anh biết không, để đánh giá đẳng cấp của một người thành đạt ở các nước phát triển người ta phải hỏi là “anh có nhà trên một hòn đảo hay bờ biển không? Anh có du thuyền không?”. Về mặt chính trị kinh tế và an ninh quốc phòng thì thông tuyến phà này khỏi nói nữa. Nhưng về mặt xã hội thì thực ra Cát Bà xưa thuộc tỉnh Hồng Quảng. Cho nên bà con, dòng họ bên Hòn Gai với bên ấy là mối quan hệ gia đình, gia tộc. Cho nên tuyến phà này phải nói là hợp lòng dân, mà đối với nhà đầu tư thì yếu tố “hợp lòng dân” là vô cùng quan trọng.

.Vậy tại sao bây giờ tuyến phà mới được làm?
+Từ lâu lắm rồi chính quyền hai địa phương rất sợ nối hai vùng. Bởi vì biển Hạ Long không có sóng, nước lại đục. Còn Cát Bà sóng mạnh, nước biển sạch hơn nhiều. Tâm lý khách bao giờ cũng muốn đi đến điểm cuối cùng, nên nối Hạ Long - Cát Bà thì các cụ tâm tư lớn, họ bảo Bãi Cháy sẽ thành Bãi Chết. Tôi phải thuyết phục rằng hãy nghĩ là tôi đang vì sự phát triển chung, Tuần Châu tôi đã đầu tư lớn, nếu chết thì tôi chết trước.
.Thưa ông, trách nhiệm đối với an ninh quốc phòng, hay chính trị xã hội không phải là trách nhiệm của doanh nghiệp. Ngay cả chiến lược kinh tế ông vừa nói cũng là trách nhiệm của nhà nước. Một doanh nghiệp, lại là tư nhân, thì không cần phải gánh vác. Nhưng ông vẫn xông vào với tư thế của người “đi đầu”, có bao giờ ông nghĩ rằng sẽ gặp rủi ro không?
+Nếu nghĩ rủi ro thì chẳng ai dám làm gì. Năm 1997 khi tôi làm con đường nối với đảo Tuần Châu có rất nhiều người bảo là “điên”. Nhiều năm tháng trôi đi, câu trả lời có “điên” hay không thì mọi người đã có. Nếu cái gì cũng chờ nhà nước thì biết đến bao giờ những chuyện như thế này có thể thành sự thật? Tôi không ngại và không nghĩ đơn giản như thế. Tôi nghĩ, làm được gì tốt cho mình và tốt cả cho xã hội là tôi quyết liệt làm. Con người của tôi là vậy. Khổ thế, nhiều người khuyên tôi lắm. Câu anh hỏi đã không dưới vài chục người nói: Tại sao lại “khùng” thế? Tại sao không ở Sài Gòn mà nghỉ ngơi cho khoẻ, đất nước này mở cửa tiền sẽ ồ ạt đổ vào, có cần thiết phải liều lĩnh, cực nhọc như vậy không? Đảo Tuần Châu này 16 năm trước tôi mặc quân phục, đội mũ tai bèo, nón lá, ăn bánh mỳ và mỳ gói nhưng quyết làm được giấc mơ của mình. Tôi cho rằng thú vị nhất trong đời người đàn ông là làm được những điều mình mơ ước.
Chuyện “chân dài” và xe siêu sang
.Ông nói sẽ kể hết, vậy khi tài trợ cho đội bóng chuyền nữ, nói nôm na là “chân dài”, thì thấy ông xuất hiện rất rầm rộ. Nhưng khi kết thúc có vẻ không được tương xứng lắm. Vì sao, thưa ông?
+Câu hỏi rất hay. Khi được Quảng Ninh động viên nhận đội bóng là thời điểm tôi cũng đang rất muốn làm điều gì đó cho thể thao. Khi nhận, việc đầu tiên tôi làm là tăng lương. Sau đấy ở các trận đấu, thắng là tôi “thưởng nóng” luôn. Rồi khi không đánh bóng chuyền được nữa nếu thích bất kỳ việc gì tôi cũng tạo điều kiện, thích học trường nào tôi cho đi. Những việc ấy có văn bản đàng hoàng. Nhưng có điều tôi ít ngờ là suy nghĩ của phụ huynh họ lại cho rằng là đội bóng đã bị “tư nhân hoá”, họ không còn là “người nhà nước” nữa, dù là mức lương nhà nước họ được hưởng chỉ bằng nửa tôi trả.. Rất là tội nghiệp, chị em thì trẻ không ý thức được. Và để cho tôi chán, họ bảo nhau đánh thua “để rồi ông Tuyển trả về” thành “người nhà nước”. Tôi đã nâng lên đặt xuống mãi mới quyết định. Và khi đó chẳng vui vẻ gì để mà nói…
.Tổng thiệt hại vụ đó là bao nhiêu tiền?
+Không thể tính bằng tiền được…
.Đài Truyền hình công bố là Âu Lạc tài trợ 4 tỷ/năm. Nhưng có người bảo ông “được” rất nhiều khi quảng bá hình ảnh trên lưng các cô gái “chân dài” ấy… Dĩ nhiên những người đẹp chân dài thì khó quản, vô cùng rắc rối… và khó lâu bền, phải không thưa ông?
+Nếu mà để quảng cáo thì hình ảnh cụ thể nhất là một hòn đảo hoang có một người lính sau chiến tranh lầm lũi bắc một con đường nối đất liền với đảo, biến nó thành một khu du lịch, có cá heo, hải cẩu, sư tử biển đầu tiên ở phía Bắc; có nhạc nước đầu tiên ở Việt Nam, rồi 4-5km bãi tắm nhân tạo v.v… Đấy mới là những hình ảnh sống động, chứ còn về các nữ vận đông viên bóng chuyền… Đúng là “chân dài” thật, nhưng nói thật các “chân dài” ấy nếu để cho họ chơi thể thao thì được, nhưng để mà làm người tình thì… cô nào cũng như đàn ông. (Cười lớn).
.Ông có vẻ cũng hào hoa, đa tình?
+Có sao, nếu điều đó không xấu?
.Thưa ông người ta gọi ông chủ như ông là “đại gia” khi mà cách đây độ dăm năm thường xuất hiện trong các cuộc đấu giá từ thiện hàng trăm triệu đồng. Thế nhưng gần đây không thấy ông nữa. Và trong khi những người khác, nào mua máy bay riêng, nào mua xe siêu sang trị giá hàng chục tỷ thì hôm nay quan khách vẫn thấy ông lái chiếc Pajero cũ. Ông lý giải những việc ấy thế nào?
+Câu hỏi rất hay. Tôi làm từ thiện thời ấy với tất cả tấm lòng. Tôi cũng muốn thông qua đó để động viên một phong trào các doanh nhân chia sẻ với những người khó khăn hơn. Tôi đã làm, đã xuất hiện trên báo chí để giới của tôi làm theo và bây giờ thì tôi vẫn tiếp tục làm, làm nhiều hơn thế nhưng không lên báo chí nữa. Vừa lúc nãy tôi tặng các bà mẹ Lào một tỷ đồng. Trước đó tôi cho 2,3 tỷ vào Quỹ Khuyến học mà cụ Nguyễn Mạnh Cầm làm chủ tịch. Trước nữa tôi xây trường Dân tộc nội trú của Lào Cai và mất cả tuần đi từng bản làng để phát hết hàng ngàn bộ áo ấm tặng các bà mế già. Tôi cũng vừa tặng 3000 cái nhà cho Quỹ Người nghèo. Từ Tết đến giờ tôi toàn đi làm từ thiện, nhưng không đưa lên báo. Tôi cũng vừa báo cáo với một lãnh đạo cấp cao là “Thưa anh, sứ mạng lịch sử của em với hòn đảo này đã hoàn thành, em muốn dâng hiến hết hòn đảo này cho Đảng và Nhà nước”. Nhưng anh nói ngay là Đảng không nhận, nói tôi phải cố gắng để giải quyết công ăn việc làm, nộp thuế.
(Chùm ảnh về nội thất du thuyền triệu USD của Đào Hồng Tuyển)




Dưới đây là bỉnh bảo vật quốc gia (trống đồng Đông Sơn) trong nhà ông Tuyển do 1 nhà báo đề tặng trên 1 miếng vàng 9999


.Còn lý do không mua phi cơ riêng, xe hơi siêu sang?
+Nếu hỏi có thích những thứ ấy không, tôi thích, nhưng hỏi nên không thì chưa. Tôi nghĩ có cái xe đẹp thì rất khổ sở, đi đâu mọi người cũng xúm vào, mà người ta đánh giá danh dự một con người có phải thông qua cái máy bay hay cái xe hơi đâu! Đương nhiên tôi không dám ám chỉ với những người đang đi xe đẹp, vì đấy là quyền riêng của mỗi người.
.Có vẻ mâu thuẫn, thưa ông, khi mà ông nói đẳng cấp người thành đạt là nhà ven biển với du thuyền, giờ lại nói không đánh giá qua xe cộ. Chính phủ lại đang kêu gọi kích cầu, người giàu như ông mà hô hào tiết kiệm thì kích cầu vào đâu?
+Hoàn toàn không mâu thuẫn. Ở ý thứ nhất tôi nói về tương lai của đất nước phải tính đến nhu cầu xã hội như thế. Còn ở hoàn cảnh đất nước ta hiện nay đang khó khăn thì không nên cưỡi một cái xe đẹp. Tôi không nói “không” mà nói chưa, hãy để đất nước bình yên đi tôi sẽ đi xe đẹp, chắc chắn thế. Vừa qua tôi đã đặt hai cái Rolls-Royce, một cái màu rêu, một cái màu đen. Nhưng khi thấy hoàn cảnh đất nước như thế tôi dừng lại ngay, chịu mất 400 ngàn USD tiền cọc, bởi tôi mà mang về dân họ sẽ chửi tôi.
(Dưới đây là chùm ảnh về ông chủ tương lai của Tuần Châu, ông Đào Hồng Tuấn - áo đen. Lần lượt các hình như sau: bên cạnh bố, với phó chủ tịch TP Hải Phòng và với lâu la)



Còn về chuyện kích cầu, tôi đã nói chuyện với một nhà lãnh đạo là hãy đánh giá chính xác là có nhiêu % đóng góp cho GDP ở đất nước này từ lực lượng kinh tế ngoài quốc doanh. Anh nói chưa có con số cụ thể. Tôi nói thẳng với anh ấy là lực lượng này nhà nước không đầu tư, nhưng họ duy trì việc làm, người ít nhất hai lao động, cao nhất là hàng ngàn người và đóng thuế lớn. Thế mà cái gói kích cầu lại hoàn toàn không thuộc về họ…
.Xin cảm ơn ông về sự cởi mở.
by Vnindex · 0
Monday, 28 February 2011

Trong một thập kỷ trở lại đây, với sự phát triển của mobile phone, laptop và Internet, quán cà phê đã trở thành văn phòng làm việc di động của nhiều nhà báo. Không ít người trong số họ, trong đó có cả người viết, lại thấy thích ngồi viết bài ở quán cà phê, trong tiếng nhạc và tiếng nói chuyện. Thỉnh thoảng lại nhập một ngụm cà phê, rít thuốc, cho thêm phần cảm hứng sáng tạo.
Nhưng trước đó, không biết từ bao giờ, và cho tới tận bây giờ, quán cà phê vẫn là nơi thích hợp để các nhà báo tác nghiệp. Họ vừa uống cà phê, vừa trao đổi thông tin, hay gặp gỡ các nguồn tin. Thậm chí nhiều cuộc phỏng vấn cũng được thực hiện ở quán cà phê. Có những quán cà phê, Girval ở Sài Gòn - nơi các phóng viên chiến trường của các hãng tin phương Tây, trước năm 30.4.1975, hay gặp gỡ nhau để trao đổi thông tin - đã trở thành địa danh lịch sử.
Vào đầu những năm '90 đã xuất hiện hai quán cà phê khá đặc biệt ở Việt Nam. "Đặc biệt" là bởi vì sự ra đời của những quán cà phê đó gắn liền với sự ra đời của hai tờ tuần báo. Một về kinh tế, một về đối ngoại. Một ở Sài Gòn, một ở Hà Nội.
Cũng từ cảm hứng sáng tạo do cà phê mang lại, nhiều nhà báo cũng hay viết về cà phê.
Diễn đàn Kinh tế Việt Nam, từ đầu tháng Ba này sẽ giới thiệu loạt bài của phóng viên Huỳnh Phan về cà phê - những câu chuyện mà tác giả đã tình cờ nghe được - từ những quán cà phê đến phòng hội thảo.
Câu chuyện thứ nhất: Quán cà phê và tờ tuần báo kinh tế
![]() |
Từ ý tưởng mở một quán cà phê làm nơi giao lưu giữa các nhà báo với các chuyên gia kinh tế, và giới doanh nhân, một quán cà phê trong khuôn viên trụ sở SGT đã ra đời. Ảnh Kinh Luân |
![]() | |
SGT Club thường xuyên tổ chức các buổi toạ đàm theo những chủ đề nhất định, có sự tham gia của các học giả, doanh nhân và cả các chính khách. Ảnh Kinh Luân |
Monday, 28 February 2011 by Vnindex · 0