VNINDEX GROUP Vnindex Bloomberg VN VN180
Bảng giá: Live Board SHS FPTS TSC SSI

Friday, 6 May 2011

Nhật ký chứng khoán: Bớt tiếng kêu la, thêm giờ hành động


(VEF.VN) - Những tưởng sau dịp nghỉ Lễ 30/4-1/5, lực cầu sẽ "bắt tay" hành động. Nhưng hệt như sau Tết 2011, con mèo biến thành con gấu. Nhà đầu tư ngày càng héo hon trong tình cảnh giằng xé giữa lòng tham và ý nguyện chờ thời.
Ngày 29/04/2011
Nhà đầu tư Tuấn: Nhà đầu tư nên cảnh giác bulltrap. Theo hiểu biết của tôi thì một chu kỳ kinh tế vĩ mô đi lên hoặc đi xuống thường kéo dài khoảng 5-7 năm.
Kinh tế Việt Nam đi xuống bắt đầu khoảng năm 2008 đến nay chỉ được khoảng 3 năm, tức là chỉ mới hết 1/2 đến 2/3 chu kỳ đi xuống.
Trong chu kỳ dài hạn này, sẽ có những tháng TTCK tăng nhưng sau đó sẽ giảm lại. Nửa cuối năm 2010 là một ví dụ tăng điều chỉnh trong bear market dài hạn.
Theo tôi, kinh tế vĩ mô chỉ xác định chu kỳ tăng dài hạn trở lại khi TTCK Việt Nam xuất hiện đủ 2 điều sau:
- VN-Index lấy lại hơn 50% so với mức đỉnh 1.200 điểm, tức là khoảng 650-700 điểm và duy trì được mức này trong khoảng 1 năm.
- Trên 70% mã chứng khoán niêm yết có mức tăng tương ứng (so với chu kỳ kinh tế vĩ mô đi lên khoảng năm 2003-2007 thì gần 100% mã chứng khoán tăng giá).
Vì vậy, nhà đầu tư cá nhân nên thận trọng mua trong giai đoạn này.
Nhà đầu tư ngày càng héo hon trong tình cảnh giằng xé giữa lòng tham và ý nguyện chờ thời.
Nhà đầu tư Chứng khoán: Méo mó. Để rồi lại có kết luận: "TTCK Việt Nam tiếp tục nhận được sự quan tâm đầu tư của nhà đầu tư nước ngoài cũng như nhà đầu tư  trong nước chứng tỏ sự tin tưởng vào sự phát triển của nền kinh tế Việt Nam"...
Nếu tính như sàn HNX thì VN-Index có khi giờ đã dưới 300 điểm rồi.
Ngày 3/05/2011
Nhà đầu tư LQH: Phân tích kỹ thuật cho thấy RSI xuất hiện bullish divergence (điểm hội tụ của các chỉ báo tăng) tương tự như hồi tháng 11/2010, từ 22/4 đến nay khi HNi không ngừng tạo đáy thấp hơn thì chỉ số này cũng liên tục tạo ra những đáy cao hơn. Điều này hàm ý lực của thị trường đã bắt đầu cải thiện đáng kể dù chỉ số của thị trường vẫn đang đi xuống, báo hiệu sau đó sẽ là một chu kỳ tăng giá mạnh và dài.
Tôi cho rằng lúc này là thời điểm dòng tiền vào chứng khoán sẽ tăng lên do các nhà đầu tư giải ngân mạnh hơn, vì ai cũng không muốn mình là người bỏ lỡ mất thời cơ.
Nhà đầu tư Lựa chọn: Buôn đất trong vòng 3 đến 5 năm, có chỗ 20 đến 30 lần vốn ban đầu, cá biệt có chỗ 1 ăn 70 ngang chơi đề.
Chứng khoán lên được 2 đến 3 lần đã kêu nóng . Lúc 10 phần mất 9 chẳng ai thương.
Nhà đầu tư alexvnn: Trời ơi... TTCK khắc nghiệt quá... Nó làm nhiều người thay đổi tính cách thay đổi cuộc sống của những người xung quanh ta...
Nhà đầu tư BL: Thật khổ cho dân chứng, đã thua lỗ về tiền bac, lại còn hao tổn về tâm lý, sức khỏe, tinh thần và tuổi xuân...
Nhà nước siết tín dụng thu tiền về cất trong kho. Cá nhân thì ôm khư khư bọc tiền, không biết ném vào đâu. Lướt sóng nhà chung cư thì không hợp thời... một số chuyển sang mua đất ngoại ô nằm im chờ đợi.
Sàn HNX quá đà quá, nhiều đồng nghiệp đã mất hết tài sản.
Ngày 4/05/2011
Nhà đầu tư Huong: Khi nhà đầu tư chán nản thì bắt đầu mua vào được rồi. Chứng khoán luôn bất ngờ, mà xuống rồi lại lên thôi.
Nhà đầu tư Trader: Đây là thời điểm của những con người bản lĩnh. Chứng khoán đã về rất sâu rồi. Mua thôi.
Nhà đầu tư Chứng khoán là gì: Đỉnh lạm phát cuối quý III. Lãi suất các loại chỉ có tăng thêm không thể giảm trong năm 2011. Hàng loạt doanh nghiệp gặp khó khăn, thua lỗ. Vài "chú" nữa sẽ có nguy cơ phá sản.
Bất động sản đóng băng, nổ bong bóng dẫn theo nhiều doanh nghiệp bất động sản phá sản kéo theo vài ngân hàng "lung lay", Ngân hàng nhà nước phải ra tay cứu...
Mua CK trong năm 2011 chẳng khác nào mua "trứng thối",
Nhà đầu tư Chứng buồn: Chứng khoán Việt Nam có đáy đâu mà bắt. Từ lỗ tới lỗ. Mua cổ ăn cổ tức cũng không xong. Cứ chia cổ tức là điều chỉnh kỹ thuật. Dòng tiền ngày một eo hẹp, giá cả tăng ầm ầm lấy tiền đâu mà mua "chứng" thối.
Ngày 5/05/2011
Nhà đầu tư Hai: Theo cảm nhận của tôi, ngày mai cả hai sàn đều tăng mạnh, đem đến bất ngờ cho mọi người.
Nhà đầu tư Cân nhắc : Các Công ty Chứng khoán có nên cân nhắc xem việc sa thải hàng loạt các chuyên gia phân tích, nhận định của mình không nhỉ!?
Vì nhờ họ phân tích nhận định thị trường toàn xấu và xấu, xuống và xuống mà hơn 90% cổ phiếu giảm giá thê thảm như hôm nay! Hậu quả trước mắt là các Công ty Chứng khoán phải lỗ thê thảm vì phải trích lập dự phòng cho chứng khoán giảm giá và trích lập dự phòng cho luôn cả "phân tích nhận định"!
Nhà đầu tư Nói không sai: Tôi đồng tình với nhận định của công ty chứng khoán FPTS, ngày mai và các phiên đầu tuần sau sẽ phải đối diện với bán tháo và bán giải chấp trên diện rộng.
Nhà đầu tư Tuýt còi: Hết các chuyên gia nhận định thị trường sẽ đi xuống, đến lượt các nhà đầu tư dự đoán thị trường sẽ giảm tiếp. Cứ cái tâm lý này tiếp diễn thì thị trường làm sao khá lên cho được.
Thiết nghĩ trong giai đoạn này các nhà đầu tư có lên diễn đàn thì tránh làm cho tâm lý người khác thêm buồn chán. Và ngược lại, theo tôi nhớ có ai đó kêu gọi "Biểu tình chứng khoán" mục đích là cùng nhau quyết tâm không bán lỗ chứng khoán nhằm bảo vệ lợi ích của các nhà đầu tư chân chính!
Nhà đầu tư Chia sẻ: Các công ty chứng khoán đã dám hy sinh quyền lợi để khuyên nhà đầu tư không nên tham gia thị trường lúc này. Họ quả thật dũng cảm. Mai sẽ giảm mạnh và kéo dài đến tuần sau.
Nhà đầu tư Bằng không: Thị trường đã giảm nhiều rồi. Nhiều cổ phiếu đã không còn chỗ để xuống nữa. Chỉ có động đất mới bị rơi xuống vực thôi. Các bạn cứ tin đi, giá cổ phiếu không thể bằng 0 được đâu. Có lẽ phải đóng cửa TTCK Việt Nam thôi.
Nhà đầu tư muorinho: Hỡi bà con chứng khoán, hãy cứu cái thị trường này!
Nhà đầu tư hakienhong: Cám ơn các nhà đầu tư nước ngoài đã cứu cánh cho TTCK Việt Nam, nếu không TTCK Việt Nam sẽ bơi về đâu???
Theo tôi với tình hình hiện nay, cần kêu gọi mọi người, cần bớt một tiếng kêu la, thêm một giờ hành động.
Mọi nhà đầu tư Việt Nam, nếu yêu nước, dành một đồng tiết kiệm của mỗi cá nhân, mua một cổ phiếu của một công ty mà mình cho là hiệu quả.
Ngày 6/5/2011
Nhà đầu tư NDT: "Cuộc chiến" giờ mới thực sự bắt đầu!
Trên thế giới: đồng tiền với cây súng
Trên bình diện quốc gia: Người giàu với người nghèo
Trên thị trường chứng khoán: Bò với Gấu
Trong tâm lý con người: lòng tham với sự kiên nhẫn

Friday, 6 May 2011 by Vnindex · 0

Bất động sản Việt Nam có gặp ‘đại họa’ năm 2012

Một đại gia BĐS Thái Lan đang "rình" tới cuối năm 2012 sang Việt Nam mua BĐS giá rẻ bởi theo dự đoán của ông, đó là thời điểm bong bóng BĐS ở Việt Nam sẽ vỡ.

Ảnh minh họa
Nhưng cũng có các yếu tố vô hình ngăn cản quả bong bóng này xì hơi hay vỡ tung.

Tại sao có bong bóng tài sản?

Theo định nghĩa, "bong bóng tài sản" xảy ra khi thị giá của một loại tài sản được đẩy quá xa trên giá trị thực sự và bình thường của các tài sản này. Các chuyên gia kinh tế và người dân thường có những tranh cãi gay gắt về danh từ "bong bóng" khi mô tả tình thế của thị trường, vì ít ai đồng ý về giá trị thực sự hay bình thường của bất cứ loại tài sản nào.

Bất động sản lại là một loại tài sản đặc thù, mang nhiều tính chất địa phương, và bao gồm nhiều phân khúc thị trường khác biệt; nên khi nói đến bong bóng BĐS, chúng ta phải thu gọn lĩnh vực bàn cãi và hiểu rõ những giới hạn của bài phân tích.

Bài viết này chỉ thảo luận về phân khúc nhà ở của thị trường BĐS tại VN và cố gắng tìm hiểu hiện nay, chúng ta có thể dùng chữ bong bóng để mô tả tình huống; và nếu có, thì cái bong bóng này bao giờ sẽ vỡ và hậu quả sẽ ảnh hưởng gì đến nền kinh tế vĩ mô.

Trước hết, những yếu tố để tạo thành thị giá của BĐS bao gồm những yếu tố định lượng được: (1) luật cung cầu của thị trường (2) khả năng mua của người tiêu dùng (3) dòng tiền đang rót vào kênh BĐS (4) tình hình kinh tế vĩ mô; và (5) những yếu tố vô hình không thể đo lường chính xác gồm (a) tác động của các nhà đầu cơ (b) trào lưu tâm lý của đám đông (c) chánh sách của chánh phủ và (d) tư duy và cảm xúc của mọi người liên quan.

Trong các yếu tố định lượng, quan trọng nhất là luật cung cầu của thị trường. Phân khúc nào (nhà ở cao cấp hay trung bình hay cho giới thu nhập thấp, thương mại hay văn phòng, BĐS du lịch, khu công nghiệp ...) chúng ta cũng có thể tính ra số lượng cung và nhu cầu của người tiêu dùng.

Hiện nay, ở VN, căn cứ theo các báo cáo của các nhà môi giới địa ốc, trong cũng như ngoài nước, thì nhà ở cao cấp có một số cung khoảng 1/3 lớn hơn số cầu và tổng số đơn vị của nhà đầu cơ thứ cấp chiếm khoảng 47% số lượng bán ra. Trong khi đó, số lượng cầu ở các phân khúc khác tương đối cao hơn lượng cung, nhất là phân khúc nhà thu nhập thấp.

Yếu tố thứ hai là khả năng mua của người tiêu dùng. Theo thị trường Âu Mỹ, người ta tính 25% mức thu nhập của người mua là khả năng trả nợ khi so sánh với số tiến vay phải trả hàng tháng cho ngân hàng (cộng với tiền thuế và bảo hiểm). Lấy ví dụ ở VN, thu nhập trung bình của một cặp vợ chồng cùng đi làm là 12 triệu mỗi tháng, nếu dùng một tỷ số cao hơn nước ngoài là 35% để dành cho việc trả nợ (4,2 triệu), thì họ có thể vay một số tiền tối đa là 400 triệu trả làm 20 năm với lãi suất 15% một năm. Người VN có nhiều tiết kiệm, nên số tiền mặt trả trước (down payment) có thể lên đến 1/3.

Dựa trên các yếu tố này, thì căn nhà trung bình giá khoảng 600 triệu đồng là thích hợp với túi tiền và hoàn cảnh của họ. Và cũng theo công thức này thì phần lớn các nhà ở tại HCM hay Hà Nội đều vượt quá khả năng trả nợ của người tiêu dùng. Tuy vậy giá cả tại các tỉnh nhỏ cho thấy chỉ hơi cao hơn khả năng một ít.

Yếu tố khác có thể đo lường được là dòng tiền đang đổ vào BĐS, gồm tiền nhàn rỗi của nhà đầu tư, tiền vay mượn của ngân hàng hay tư nhân, và tiền đầu tư từ nước ngoài qua FDI. Hiện nay, FDI vẫn đổ vào các dự án BĐS có giá đất trưng dụng thật thấp và có nhiều ưu đãi trong điều kiện đầu tư. Tuy nhiên, rất ít tiền FDI cho các dự án đang dang dở, bị kẹt vốn, mà chủ đầu tư không chịu hạ giá hơn 30% giá vốn ban đầu.

Hệ thống ngân hàng địa phương thì đã lỡ kẹt với rất nhiều khoản nợ xấu, nên vẫn phải tiếp tục cho các chủ đầu tư BĐS đáo hạn, hy vọng thị trường phục hồi. Tỷ lệ nợ xấu của các khoản vay BĐS của ngân hàng không được tiết lộ, cũng như chỉ tiêu xếp hàng nợ xấu cũng khác quốc tế, nên chỉ có thể được ước tính. Theo một chuyên gia tài chánh của Singapore, số nợ xấu này trung bình lên đến 18% của toàn số nợ, một con số rất cao.

Đồng tiền nhàn rỗi từ tư nhân vẫn khá dồi dào, nhưng sau khi thị trường BĐS tại TP.HCM đóng băng, thì các nhà đầu tư bắt đầu chuyển tiền qua kênh đầu tư khác. Hiện nay, nhà nước đang ngăn ngừa dòng tiền này đổ vào kênh vàng hay USD, nên chắc là sẽ có một ít đổ vào BĐS, nhưng sẽ giới hạn vì tâm lý hoang mang với triển vọng của nền kinh tế.

Yếu tố có thể định lượng thứ tư là ảnh hưởng từ nền tình hình vĩ mô, mà động tác chính sẽ là mức độ tăng trưởng của thu nhập quốc gia (national income, không phải GDP), tỷ giá đồng VN và con số lạm phát. Thu nhập quốc gia thì bao gồm cán cân xuất khẩu so với nhập khẩu, FDI, kiều hối và nợ vay tư và công. Tất cả các thành tố này đều tiêu cực, có khuynh hướng đi xuống và sẽ ảnh hưởng xấu đến giá trị thực sự của BĐS trong một thị trường bình thường.

Do đó, nếu chỉ nhìn vào 5 yếu tố định lượng trên thì có thể nói là thị giá nhà ở cho người dân đang cao hơn từ 10% cho các nhà ở tại các tỉnh ngoài HCM và Hà Nội, đến 20% cho các nhà trung bình là lên đến 40% cho các nhà ở cao cấp.

Yếu tố vô hình ngăn bong bóng vỡ

Nếu VN có một nền kinh tế bình thường như tại các quốc gia Âu Mỹ, thì mọi định lý tài chính sẽ tiên đoán là bong bóng có thể vỡ bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, nền kinh tế VN chứa nhiều nghịch lý khó thể giải lý. Những yếu tố vô hình không định lượng lại thường có một tầm quan trọng hơn với người tiêu dùng hay nhà đầu cơ thứ cấp.

Hai yếu tố vô hình quan trọng nhất trong giá trị BDS tại VN là tác động mạnh mẽ của các nhà đầu cơ, với sự hỗ trợ đắc lực của các chủ đầu tư cho dự án, cũng như những tài trợ bất đắc dĩ của các ngân hàng; và tâm lý bầy đàn của đám đông. Thông tin về BĐS tại VN thiếu hẳn sự minh bạch và trung thực; luật về BDS phức tạp và khó thi hành; nên các nhà đầu cơ lợi dụng tối đa khe hở này để thực hiện những thủ thuật trắng trợn và đôi khi phi pháp, từ việc quảng cáo hay phóng tin đồn sai sự thực đến việc làm giá qua các giao dịch dưới gầm bàn.

Tác động của các nhà đầu cơ có thể nhận thấy rõ rệt trong những vụ thổi giá đất gần đây ở Hà Nội và trước đây ở TP.HCM. Cường độ của các nhà đầu cơ cho thấy một sức đẩy có ảnh hưởng khá lớn trên thị giá.

Các nhà đầu tư VN cũng biểu hiện hội chứng bầy đàn rất cao. Vì truyền thống gia đình, bạn bè và bè phái trong xã hội, các nhà đầu tư thường không có nhiều phán đoán độc lập, hay cố gắng đi tìm những cơ hội đặc thù khác biệt. Đặc tính "ai sao tôi vậy" khiến thị trường thường dao động về một phía, không cân bằng và gây ra hiện tượng bong bóng thường xuyên hơn. Ở một mặt khác, yếu tố này lại có thể tác động nhanh hơn đến thị giá khi vài nhà đầu cơ kẹt tiền bán tháo. Tâm lý hốt hoảng khi có người la "cháy" trong một rạp hát đông người là một thí dụ.

Hai yếu tố khác cũng ảnh hưởng nhiều đến thị giá của BĐS là chính sách của nhà nước và cảm quan của người mua hay bán. Luật lệ về BĐS VN khác nhiều so với thế giới cho nên khó có thể dùng các công thức bình thường để suy diễn tác động của yếu tố này trên thị giá. Tuy nhiên, chúng ta có thể chắc chắn được vài điều: nhà nước không muốn để cho bong bóng BDS vỡ vì hậu quả nguy hiểm của nó trên nợ xấu của hệ thống ngân hàng. Thêm vào đó, chính sách của nhà nước thường có kết quả ngược lại với mục tiêu ban đầu nên những thủ tục hành chánh mới sẽ làm chậm lại mọi giao dịch (cùng một lúc chậm lại sự phát nổ của thị giá) và giúp giữ giá thành cao hơn.

Với quyết tâm ngăn chặn sự đổ vỡ của bong bóng, nhà nước có thể đổ thêm số tiền lớn vào kênh BDS, trực tiếp hay qua ngân hàng, và kết quả sau cùng là tiến trình đi xuống sẽ bị chậm lại nhiều năm. Ngoài ra, nếu tỷ lệ lạm phát quá cao, đồng tiền mất giá trầm trọng, thì dòng tiền của tư nhân cũng có thể đổ xô về BĐS để giữ an toàn cho tiền nhàn rỗi.

Một yếu tố khác nữa là BĐS có một giá trị cá nhân do cảm xúc riêng biệt của người mua hay người bán. Trong các loại tài sản, BDS thường đi đôi với sự yêu ghét dễ ảnh hưởng đến quyết định của mọi người liên quan. Một khu phố được nhiều người ưa thích qua những kỷ niệm quá khứ có thể đẩy giá thành lên 15% đến 40% cao hơn giá trị thực sự; một kiến trúc đặc thù có thể tạo dị ứng hay yêu mến tùy cảm quan cá nhân.

Nói tóm lại, khó có thể đo lường sự quyến luyến không lý giải này về BĐS và yếu tố này có thể giúp thị giá BĐS bền vững hơn.

Bong bóng nào rồi cũng sẽ vỡ

Nhìn chung, 4 yếu tố vô hình là rào cản hiện nay đang ngăn ngừa sự đổ vỡ của bong bóng tại Hà Nội và TP.HCM. Dù BĐS tại TP.HCM đang đóng băng nhưng giá cả chưa quay về với giá trị thực sự và hợp lý như các yếu tố định lượng ghi nhận. Tuy nhiên, về lâu về dài, tất cả mọi bong bóng đều phải vỡ để thị giá quay về với thực tế. Vấn đề là các yếu tố vô hình sẽ giữ giá và thanh khoản được bao lâu?

Qua kinh nghiệm của các bong bóng tại các quốc gia Âu Mỹ, thì bong bóng được coi là như đã vỡ khi thị giá xuống dưới 30%. Vì tâm lý hốt hoảng, thị giá có thể xuống thêm 20% dưới giá thực sự và bình thường. Do đó, tùy mức giá đã được bong bóng thiết lập, với nguyên tắc càng lên cao càng xuống thấp, giá nhà ở cao cấp hiện nay ở Hà Nội có thể mất đến 60% thị giá nếu bong bóng phát nổ. Với sự đóng băng, nhà ở cao cấp tại TP.HCM có thể mất khoảng 40%. Các phân khúc nhà ở khác sẽ cũng mất giá, nhưng ít hơn.

Theo nhận xét của người viết, thị trường nhà ở tại Hà Nội sẽ đóng băng vào 2012 như TP.HCM, và có thể mất 4 năm nữa trước khi bong bóng BDS tại VN nổ tung và giá cả quay lại mức độ bình thường khoảng 8 năm sau đó. Tuy vậy, bất cứ một tác động tâm lý nào lớn lao trên thị trường (một vụ lường gạt chạy nợ vĩ đại, một sụp đổ của một ngân hàng hay một tập đoàn tăm tiếng...) có thể là ngòi nổ đẩy tiến trình diễn ra sớm hơn.

Năm 2000, sau cuộc khủng hoảng tài chính tại Á Châu, tôi qua Bangkok thăm các bạn cũ, trong đó có một đại gia về BĐS, từng được báo Forbes tuyên dương là tỷ phú đang lên của Thái Lan. Ông ta buồn rầu đưa tôi đi xem các công trình đang xây dựng dở dang của ông, từ những khu đô thị mới đến những tòa nhà thương mại văn phòng đầy tham vọng. Khắp Bangkok, những cơ sở bê tông cốt sắt dựng lên nữa chừng rồi bỏ hoang cho ấn tượng của một thế giới sau cuộc chiến nguyên tử.

Vì khả năng và quan hệ, sau 10 năm, vị đại gia BĐS gần phá sản này đã phục hồi phong độ và hiện là một trong những công ty BĐS hàng đầu của Thái Lan. Đầu năm nay, tôi hỏi là bao giờ ông sẽ sang VN để đầu tư? Ông ta trả lời: "Cuối 2012. Lúc đó, bong bóng sẽ nổ và tôi tha hồ lựa chọn dự án với giá rẻ mạt."

by Vnindex · 0

Sunday, 17 April 2011

Đường đi của đồng tiền

ảnh minh họa của báo Pháp luật
(VOV) - Kết quả kiểm toán Công ty cho thuê tài chính 2 (thuộc Agribank) thực sự là một câu chuyện rung rợn về sự tàn nhẫn của những cán bộ kinh doanh trong việc sử dụng đồng tiền của nhân dân.
Chỉ là một công ty con của ngân hàng Nông nghiệp và phát triển Nông thôn Agribank, nhưng trong một năm, đơn vị kinh doanh này có thể thua lỗ được tới 3000 tỷ đồng, tương đương với tổng thu nhập trung bình của hơn 10 vạn người Việt Nam trong suốt một năm ròng đổ mồ hôi, sôi nước mắt.
Số tiền khổng lồ này đã biến mất theo con đường nào? Sự dốt nát của những người quản lý doanh nghiệp? Hay sự quay lưng của vận may trên thương trường? Nếu đó là đường đi của 3000 tỷ đồng, người dân đóng thuế nuôi ngân sách có thể sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn trước sự mất mát này. Song, kết quả kiểm toán không phải một liều thuốc giảm đau.
Theo kết quả kiểm tra của kiểm toán Nhà nước, trong số rất nhiều sai phạm của Công ty cho thuê tài chính 2 như huy động vốn sai nguyên tắc, vô trách nhiệm trong khâu thẩm định hồ sơ khách hàng… thì những hợp đồng mua bán khống mới thực sự bộc lộ sự vô trách nhiệm đến nhẫn tâm của doanh nghiệp này đối với tài sản của nhân dân.
Chỉ riêng với hợp đồng mua một chiếc xe cẩu trị giá 65 tỷ đồng, công ty này đã gây thiệt hại tới 33 tỷ đồng khi giá thị trường của chiếc xe này chỉ có 32 tỷ đồng. Không những thế, hàng ngàn tỷ đồng đã được doanh nghiệp này chi ra chỉ để mua… vịt giời. Đó là những hợp đồng mua dây chuyền sản xuất, mua những con tàu biển, đã được giải ngân mà không hề thấy mặt mũi ở đâu. Thật khó để tưởng tượng điều gì khiến cho những con số tiền tỷ lại dễ dàng bị ném qua cửa sổ theo cách đó.
Cho thuê tài chính không phải là một ngành kinh doanh mới mẻ và xa lạ. Các quy chuẩn, nguyên tắc kinh doanh trong lĩnh vực này đều đã được quy định cụ thể và rõ ràng. Vì vậy, không thể coi số tiền lỗ 3000 tỷ kể trên là kết quả của sự ngu dốt thuần túy của ban lãnh đạo doanh nghiệp này khi mà tất cả những nguyên tắc tài chính sơ đẳng nhất cũng đã bị bỏ qua một cách “hồn nhiên”. Đặc biệt, họ đều là những cán bộ ngân hàng, được đào tạo bài bản về nghiệp vụ tài chính.
Và cho dù ban giám đốc công ty tài chính 2 không biết gì về nghiệp vụ tài chính đi chăng nữa thì “nó lú chú nó cũng phải khôn” như dân gian vẫn nói. Tuy nhiên, cơ quan chủ quản của doanh nghiệp này là Agribank lại không hề “nhìn” ra những nguy cơ thua lỗ do cách làm ăn đó.  Ngay cả khi dư nợ cho vay của Công ty cho thuê tài chính 2 đã vượt 1.600 tỉ đồng, công ty vẫn được Agribank bảo lãnh cho vay vốn tại Bảo hiểm xã hội Việt Nam 400 tỷ đồng với mục đích trả nợ cho Ngân hàng Nông nghiệp và Phát triển nông thôn.
Và cho dù việc trả nợ chẳng hề được thực hiện, Agribank vẫn bình chân như vại, chẳng hề tỏ ra lo lắng, hay băn khoăn. Điều này cho thấy, quá trình kinh doanh theo kiểu động đâu lỗ đấy của Công ty cho thuê tài chính hoàn toàn nằm trong sự dự liệu của công ty mẹ là Agribank.
Điều kỳ lạ hơn, dù hạn mức bảo lãnh của Agribank để Công ty cho thuê tài chính 2 vay tiền của Bảo hiểm xã hội là 400 tỷ đồng, song Bảo hiểm xã hội vẫn sẵn sàng cho vay tới hơn 1000 tỷ đồng!.
Rõ ràng, đây không phải là vấn đề quản lý yếu kém của các doanh nghiệp nhà nước, mà câu chuyện cho thấy những đồng tiền xương máu của người dân đã được đưa đường chỉ lối để biến mất một cách dễ dàng.
Vật chất không tự nhiên sinh ra và cũng không tự nhiên mất đi. Đồng tiền cũng thế! 3000 tỷ đồng của nhân dân cũng không hề tự nhiên mất đi. Nó được chuyển hóa thành những phi vụ kinh doanh lỗ vốn, và dĩ nhiên phải ai đó có lãi.
Việc thua lỗ tới 3000 tỷ đồng của công ty cho thuê tài chính 2 không chỉ là câu chuyện quản lý. Đó là câu chuyện rùng rợn về sự nhẫn tâm của con người đối với đồng loại. Khi đồng tiền của người dân đóng góp vào ngân sách để hy vọng đất nước giàu mạnh hơn bỗng dưng hóa thành công cụ để các doanh nghiệp nhà nước thực hiện các cuộc chơi kinh doanh thua lỗ, đó là lúc chúng ta hiểu rằng vì sao người dân đóng thuế ngày càng nhiều hơn nhưng phúc lợi xã hội thì ngày một kém đi.
Sự chuyển hóa của những khoản tiền khổng lồ thông qua những phi vụ kinh doanh lỗ vốn khiến cho rất nhiều điều nghịch lý bỗng trở nên dễ hiểu. Người ta sẽ không còn ngạc nhiên khi ở một đất nước vào hàng nghèo nhất thế giới mà lại trở thành thị trường tiêu thụ hàng xa xỉ tiềm năng, và đó cũng là đất nước mà những ngôi nhà triệu đô thường được bán trao tay./.
Lão Phạm

Sunday, 17 April 2011 by Vnindex · 0

Monday, 14 March 2011

Ngân hàng “gian nan” tìm lợi nhuận 2011

(Dân trí) - Năm 2011, các ngân hàng thương mại đặt chỉ tiêu lợi nhuận khá cao so với năm 2010. Tuy nhiên, nhiều ngân hàng thừa nhận để hoàn thành chỉ tiêu này là một thách thức trong bối cảnh Ngân hàng Nhà nước thắt chặt chính sách tiền tệ để kiềm chế lạm phát.
 >> Nâng các mức lãi suất chủ chốt: Một mũi tên trúng hai đích
 >> Lãi suất VND vẫn tìm cách… phá rào
Giải bài toán lãi suất của các ngân hàng là quá khó trong năm 2011 (ảnh: Việt Hưng) 
 
Đa số các ngân hàng thương mại đều đề ra chỉ tiêu lợi nhuận năm 2011 ở mức cao, chủ yếu dựa trên thành quả từ năm trước. Một số ngân hàng như Trust Bank, VietA Bank… cũng có kế hoạch lợi nhuận khá cao so với năm 2010.
Ông Hoàng Văn Toàn - Chủ tịch Hội đồng quản trị của TrustBank cho biết, năm 2011 vốn điều lệ của ngân hàng này sẽ tăng 40% và lợi nhuận trước thuế sẽ tăng hơn 98% so với năm 2010. Lợi nhuận trước thuế năm ngoái của nhà băng này là 302 tỷ đồng.
Trong khi đó, tại VietA Bank, ông Phạm Duy Hưng - Tổng Giám đốc cho hay, lợi nhuận của nhà băng này năm 2011 thấp nhất cũng phải tăng gấp 2 lần so với năm 2010, tương đương mức tăng vốn điều lệ của ngân hàng này vào cuối năm ngoái.
Các ông lớn như Eximbank, MaritimeBank cũng không ngần ngại đưa ra chỉ tiêu lợi nhuận năm 2011 khá ấn tượng. MaritimeBank vừa thông qua đại hội cổ đông chỉ tiêu lợi nhuận năm 2011 là 1.830 tỷ đồng và tỷ lệ chia cổ tức tiếp tục duy trì 17% như năm ngoái.
Năm 2011, VPBank cũng đặt chỉ tiêu lợi nhuận trước thuế đạt 1.200 tỷ đồng, tăng 80% so với thực hiện năm 2010.
Theo TS. Lê Thẩm Dương, Đại học Ngân hàng TPHCM, đa số các ngân hàng đạt lợi nhuận cao năm 2010 đều là những ngân hàng lớn nắm giữ nhiều giấy tờ có giá đem cầm cố vay vốn từ NHNN với lãi suất thấp sau đó cho các ngân hàng khác vay lại với lãi suất cao sẽ thu được khoản lời lớn.
Theo một chuyên gia ngân hàng, năm 2011 sẽ tiếp tục là năm đau đầu về chỉ tiêu lợi nhuận đối với các ngân hàng thương mại, các cơ hội kiếm lợi từ kinh doanh vàng không còn, từ mảng dịch vụ thanh toán, dịch vụ thẻ cũng chưa có nhiều khả quan. Các ngân hàng lại trông đợi nhiều vào mảng kinh doanh chính để thu lợi là tín dụng.
Tuy nhiên, để triển khai Nghị quyết số 11/NQ-CP của Chính phủ về những giải pháp chủ yếu tập trung kiềm chế lạm phát, ổn định kinh tế vĩ mô, bảo đảm an sinh xã hội, NHNN đã ban hành Chỉ thị 01/CT-NHNN yêu cầu các tổ chức tín dụng xây dựng và thực hiện kế hoạch kinh doanh năm 2011 phù hợp với mục tiêu tốc độ tăng trưởng tín dụng dưới 20%.
Đặc biệt NHNN yêu cầu các ngân hàng thương mại phải giảm dư nợ tín dụng ở lĩnh vực phi sản xuất xuống tối đa 16% tổng dư nợ đến cuối năm.
Năm 2011, muốn phát triển được mảng tín dụng phải đẩy vốn vào lĩnh vực sản xuất kinh doanh, nhưng đối với lĩnh vực này các ngân hàng thương mại đứng trước sức ép cạnh tranh giảm lãi suất, trong khi chi phí vốn khó có thể hạ thấp trong ngắn hạn, khiến biên lợi nhuận ngày càng bị thu hẹp.
Hoạt động tín dụng do vậy dự báo sẽ gặp nhiều khó khăn hơn do chi phí vốn bị đẩy lên do lạm phát tăng, song lãi suất cho vay khó lòng tăng cao được, bởi lãi suất cao vượt quá sức chịu của nền kinh tế vô hình trung sẽ chặn đầu ra tín dụng.
Vì lẽ đó, lợi nhuận từ hoạt động tín dụng của các ngân hàng thương mại chắc chắn sẽ bị thu hẹp. NHNN cũng phát đi thông điệp sẽ xử lý mạnh tay với các hoạt động lách luật trong huy động, cho vay cũng như kinh doanh ngoại hối.
Trong khi đó, không ít lãnh đạo ngân hàng cho biết, tỷ suất lợi nhuận trên vốn vẫn hạn hẹp. Theo ông Đỗ Minh Toàn, Phó TGĐ Ngân hàng Á Châu, khi hầu hết các ngân hàng cổ phần đều đạt mức vốn 3.000 tỷ đồng thì chỉ tiêu lợi nhuận dù đặt cao nhưng tỷ suất lợi nhuận trên vốn vẫn không cao. Ngân hàng cổ phần phải chi trả lương tăng cao trong khi cổ đông đòi hỏi phải trả cổ tức không quá thấp so với lãi suất tiết kiệm.
Ngoài ra, sau khi NHNN quyết định điều chỉnh các mức lãi suất chủ chốt (như lãi suất tái chiết khấu, lãi suất tái cấp vốn…) lên 12% thì lợi thế từ việc nắm giữ các giấy tờ có giá của các ngân hàng thương mại để vay vốn của NHNN với lãi suất thấp cũng sẽ không còn. Như vậy, các ngân hàng thương mại sẽ khó khăn hơn trong việc tìm kiếm lợi nhuận.
Kim Chi

Monday, 14 March 2011 by Vnindex · 0

Monday, 7 March 2011

Siết vốn, chủ đầu tư địa ốc tháo chạy?

Theo các chuyên gia, thị trường bất động sản Việt Nam có 3 nguồn vốn chủ yếu là vốn tự có, vốn huy động các chủ đầu tư và vốn vay.

Mặc dù một số nhận định cho rằng dòng tiền từ dân cư sẽ đổ vào bất động sản khiến giá đất có thể tăng, song chừng đó không đủ để làm dịu nỗi lo sợ về chính sách tiền tệ thắt chặt làm cho thị trường đã khó khăn càng thêm khó. Một số chuyển gia bóng gió nói đến khả năng nhiều dự án có thể bán tháo và nhà đầu tư phải rời khỏi thị trường.

Gần như hết "cửa"

Theo các chuyên gia, thị trường bất động sản Việt Nam có 3 nguồn vốn chủ yếu là vốn tự có, vốn huy động các chủ đầu tư và vốn vay. Đa số các chủ đầu tư đều có nguồn vốn rất nhỏ và yếu, trong thời gian trước, họ vẫn sống khỏe bằng cách vẽ lên dự án và bán trên giấy để huy động tiền nhà đầu tư rồi mới triển khai.
Tuy nhiên, nguồn huy động ngày càng khó do các quy định ngày càng chặt. Nhà đầu tư khôn ngoan hơn, nhất là khi thị trường có nhiều lựa chọn và trong bối cảnh đóng băng kéo dài, họ càng cẩn trọng hơn khi bỏ vốn. Vốn vay đã trở thành một nhân tố quan trọng.
Với việc thắt chặt chính sách tiền tệ và hạn chế cho vay bất động sản, nguồn hy vọng này đang hẹp lại và các chủ đầu tư bất động sản có lý do để lo sợ.
Từ hơn 2 năm nay, Ngân hàng Nhà nước đã luôn nhắc nhở về hạn chế cho vay chứng khoán và bất động sản. Đó là một nguyên nhân khiến thị trường rơi vào khó khăn. Bất động sản trong năm 2011 gần như đã hết "cửa" khi Ngân hàng Nhà nước ban hành Chỉ thị 01.
Chính vì thế, đại diện công ty Công ty Địa ốc Đất Lành - một đại gia bất động sản ở phía Nam, thừa nhận, nếu không có quan hệ tốt, việc huy động vốn từ ngân hàng là điều không thể - đây là một đòn chí tử cho thị trường. Ngân hàng siết cho vay sẽ khiến thị trường khó từ hai phía, trước hết là các chủ đầu tư không vay được vốn để triển khai, còn khách hàng cũng gặp khó khăn trong việc vay mượn để đầu cơ.
Thừa nhận tác động không thuận chiều của chính sách tiền tệ đối với bất động sản, Thứ trưởng Bộ Xây dựng Nguyễn Trần Nam cho rằng, sự im ắng của thị trường không chỉ kéo dài trong một vài tháng mà dường như xuyên suốt cả năm qua có tác động từ thị trường tài chính, tiền tệ... Lĩnh vực bất động sản 2010 không mang lại những gì như giới đầu tư, doanh nghiệp kỳ vọng là do tác động của chính sách, trong đó nổi trội là việc siết tín dụng và giảm chi tiêu công.
Với nhận định đó và thực tế siết chặt hơn về tiền tệ và đầu tư trong 2011, bất động sản càng có ít cơ hội.
Trao đổi về vấn đề này, Giám đốc một doanh nghiệp bất động sản đang triển khai một sự án khá nổi tiếng ở phía Tây Hà Nội cho biết, bây giờ DN nào bắt đầu triển khai hạ tầng coi như thua vì thời điểm này không thể vay hàng trăm tỷ để làm. Bên cạnh đó, với giá vật liệu tăng, sức ép cạnh tranh từ các dự án đã xong hạ tầng, nếu cố bán để thu hồi vốn thì coi như phương án tạm dừng đã được nghĩ đến. Chính sách tiền tệ có độ trễ 6 tháng.Tuy nhiên, chỉ cần sau 3 tháng bất động sản sẽ dính đủ đòn và lộ rõ bế tắc trong năm nay.
Bất động sản và chứng khoán vốn được định vị là thị trường cao cấp. Nó chịu ảnh hưởng rất lớn từ chính sách vĩ mô. Và điều tất yêu khi vĩ mô có những khó khăn thì các lĩnh vực trên phải gánh chịu tác động rất lớn. Điều này càng trở nên nghiêm trọng trên thị trường bất động sản Việt Nam khi cơ cấu phát triển của thị trường có những bất cập, với sự hoạt động của rất nhiều loại DN không đồng đều về năng lực và phụ thuộc lớn và nguồn tiền vay và đầu tư.
Thực tế siết chặt nguồn tiền, lãi suất lên cao, cộng với chi phí đầu vào tăng lên hiện nay khiến các DN bất động sản dù có lớn cũng khó mà đủ vốn để đảm bảo thực hiện kế hoạch mong muốn của mình.

Bán chạy và tháo lui?

Từ cuối 2010, trên thị trường bất động sản đã xuất hiện hiện tượng xưa nay chưa từng có là bán khuyến mãi, hạ giá và hỗ trợ vốn dài hạn cho khách mua nhà. Điều đó cho thấy, chủ đầu tư đã phải tìm đủ mọi cách để có thể bán được hàng, thoát nhanh khỏi nguy cơ đóng băng dài hạn của thị trường. Tuy nhiên, những cố găng đó dường như là không hiệu quả khi nguồn cung trên thị trường lớn và ai cũng muốn bán hàng. Lượng cung trên thị trường hiện vẫn đang còn dư rất lớn.
Thực tế này cộng với những khó khăn mới từ chính sách tiền tệ buộc các DN phải tìm cách để đối phó. Kẻ mạnh có thể chịu đựng được dài hơi, còn kẻ yếu cách tốt nhất có lẽ là tìm cách rút bớt để trụ lại ở những dự án có thể chờ đợi trọng dài hạn. Và dự báo về khả năng bán chạy đang được được nói đến.
Chuyên gia phân tích BIDV phán đoán, sau quý II đã có thể nghĩ đến chuyện gom nhà giá rẻ. Thực tế, khả năng nhất loạt bán hàng để tháo lui là có thể xảy ra khi việc siết chặt tiền tệ đã được khẳng định sẽ được thực hiện kiên trì không chỉ cho 2011 mà cho sự bền vững cho phát triển kinh tế vĩ mô.
Theo dự đoán mới nhất từ các chuyên gia bất động sản TP.HCM, một khi đã không vay được vốn đầu tư, thị trường có nguy cơ đóng băng thì không ai muốn cầm dự án lâu. Thời điểm chủ đầu tư bung hàng để bán có thể sẽ đến vào quý II khi các khoản nợ ngân hàng đáo hạn. Từ đó đến cuối năm 2011 là thời điểm căng thẳng để tính chuyện bán hay giữ lại, nhưng khả năng giữ là rất khó khi đa số DN đều đến với bất động sản theo kiểu "mỡ nó rán nó" như xưa nay.
Do vậy, thà bán sớm còn hơn để dang dở rồi chịu lãi vay, hao phí mà giá thì khả năng lên rất thấp.
Chính vì thế, các chuyên gia cho rằng, nhiều khả năng các chủ đầu tư sẽ chọn quý II để bung hàng nhằm tính toán cho một chu kỳ kinh doanh mới và tìm kiếm cơ hội khi kinh tế đi vào trạng thái khác.
Tuy nhiên, đấy là tính toán từ phía chủ đầu tư. Liệu thị trường có đủ khả năng nuốt trọn một lượng cung khá lớn, nhất là chung cư ở Hà Nội và TP.HCM? Vốn không có, bán không được... có thể khiến các chủ đầu tư buộc phải để dự án định trệ và thị trường theo đó sẽ rơi vào khó khăn. Viễn cảnh thực tế được nhiều chuyên gia ở Hà Nội nhận định là nhiều doanh nghiệp chắc chắn sẽ chậm tiến độ dự án. Một xu hướng mới có thể tính đến đó là bán rẻ toàn bộ dự án của mình vì không đủ sức "thi gan" với thị trường nhất là đối với DN nhỏ.
Bên cạnh đó, ông Lê Xuân Nghĩa, Phó Chủ tịch Ủy ban Giám sát tài chính Quốc gia, cho rằng, xưa nay, bất động sản luôn được cho là "ăn theo" hạ tầng, cứ nơi nào mở đường, làm đường, làm cầu nhiều thì giá bất động sản càng tăng mạnh. Với chủ trương thắt chặt đầu tư các dự án, trong đó có nhiều dự án hạ tầng của Chính phủ trong năm nay, chắc chắn nhiều dự án đã và đang triển khai cũng phải dừng lại. Động thái này sẽ tác động tiêu cực đến thị trường bất động sản.
Ông Nghĩa cũng nhấn mạnh, đối với các doanh nghiệp đang vay vốn ngân hàng để đầu tư bất động sản thì nên đẩy bớt đi, đừng hy vọng sẽ thu hồi được vốn trong vòng một hai năm tới.
Tác giả Thủy Linh

Monday, 7 March 2011 by Vnindex · 0

Wednesday, 2 March 2011

Tôi làm giàu ở Mỹ như thế nào?

Ảnh minh họa google.

Thói đời là không ai chấp nhận cái đích mà mình đã đạt được, vì không một ai lại bằng lòng với cái mà mình có và họ biện minh bằng rất nhiều lý do khác nhau để bào chữa cho cái tham vọng của mình, và tôi cũng thế.

Ngày đến Mỹ tôi chỉ mới 30, là một người lanh lợi và rất quyết đoán, cộng với những kinh nghiệm tôi có được trong quân ngũ, tôi rất tự tin vào khả năng hội nhập của mình trong một xã hội mới, mặc dù tài sản mà tôi mang theo chỉ có một bộ đồ duy nhất mặc trên người và không một xu dính túi. Thế mà khi ngồi viết bài này, tôi đã là một người hưu trí.
Ngồi bồi hồi nhớ lại những ngày đầu tiên đến Mỹ, lương tối thiểu cho một công nhân không có nghề chuyên môn như tôi chỉ có 2,75 đô la và cao lắm cũng chỉ 4 đô la, lại là người Á Đông, không có xe cộ và trong lòng còn mang đầy những vết thương tình cảm quá lớn. Nhưng dù sao tôi vẫn tự nhủ: Mình phải cố gắng, và biết ra sao ngày sau. Thế rồi những việc xảy đến với tôi trong những ngày đầu ở Mỹ bây giờ lại là cả một vùng kỷ niệm.
Tôi đã đọc một số bài viết của các anh chị khác về sinh hoạt của người Việt 5 châu. Những đề tài được nói đến trong các bài viết như: Nước Mỹ không là thiên đường, Tôi làm giàu ở Mỹ, và các bài viết khác quanh quẩn thì nó vẫn nói lên thực trạng về "ước ao làm giàu" của mỗi người. Có rất nhiều bài lên tiếng chê bai nước Mỹ, các bài viết đã mang đến cho độc giả cái nhìn rất tiêu cực, và cũng làm cho những người ở Việt Nam không khỏi chùn chân khi quyết định đi Mỹ. Và tôi cũng nhận thức được rằng những bài viết mà tôi đã đọc, họ chỉ nói lên được một góc nhỏ nào đó trong quá trình va chạm thực tế của họ khi đến Mỹ, và nó cũng chỉ gói gọn trong khuôn khổ kiến thức của họ. Vì vậy trong phần “Ý kiến của bạn” có nhiều khen ngợi, và cũng đầy rẫy những chống đối chê trách. Vì vậy khi quyết định viết bài này, tôi xin xác định mục đích của bài viết này như viết về kỷ niệm, và mong được chia sẻ với bạn đọc những kinh nghiệm mà tôi có khi trải nghiệm cách làm giàu của tôi trên đất Mỹ. Và để thành công tôi đã áp dụng cách làm giàu như sau:

1. Lắng nghe, ít nói, biết nhìn

Tôi đã tập lắng nghe điều mọi người thích nói. Còn họ nói đúng hay sai thì không quan trọng, điều quan trọng là tôi tập được thói quen biết ghi nhận và tránh phát biểu những điều mà tôi không thực sự biết. Thói quen này đã giúp tôi có "cái nhìn thực dụng". Người ta có thể nói suốt đời và nói rất giỏi, nhưng sẽ không thể làm được suốt đời và khi người ta bảo: Làm đi đừng nói vì thời gian không chờ khi bạn nói, thật là chí lý với tôi.

2. Tự tin, học hỏi, tránh người ba hoa

Tập được thói quen biết lắng nghe, biết kiềm chế phát biểu đã cho tôi "cái nhìn" và "cái nhìn" đã là chìa khoá mở cách cửa cho tôi đi đến thành công. Tôi nhìn được nhiều thứ khác nhau trong nhiều lĩnh vực từ kinh doanh, đến tài chính, tham khảo về cổ phiếu và ảnh hưởng của chính trị với kinh tế như thế nào, và tôi chợt nhận thức được một điều là tại Mỹ: Khi một người là một con nợ của các tập đoàn tài chính thì người đó là người có sức mạnh. Chẳng thế mà những ngày đầu trên đất Mỹ, nhiều anh bạn của tôi hãnh diện khoe với bạn bè là anh ta được cấp thẻ Visa, hay Master Card và cho biết là phải khó khăn lắm mới có được, trong khi tôi đã có trong tay trên 80 thẻ tín dụng từ Visa, Master Card, Monte Blanche, tới American Express.
Để có những thẻ này chẳng có gì là khó khăn, tôi chỉ cần mở một tài khoản trong ngân hàng thì ngoài thẻ ATM, họ cũng mời tôi làm đơn xin cấp các loại thẻ khác, mà thông thường nhất là Visa và Master Card. Xin đừng vội nghĩ là các ngân hàng tốt với bạn, hay bạn là người có quyền lực mà được mời để sử dụng các loại thẻ này, chẳng qua mỗi lần bạn dùng thẻ thì ngân hàng cũng có lợi nhuận, và ngân hàng họ cần có càng nhiều người dùng thẻ càng tốt.
Ngày đó thông thường thì khi cấp thẻ các ngân hàng không buộc người sử dụng phải trả tiền “Hội viên" (Free Membership). Nhưng tín dụng thì họ cấp cho cũng chỉ ở mức cao nhất khoảng 5.000 USD và thấp nhất khoảng 1.000 USD. Những thẻ tín dụng phải trả membership do các ngân hàng lớn cấp thoạt đầu tín dụng cũng như các thẻ không phải trả tiền hội viên. Các ngân hàng căn cứ vào thời gian sử dụng thẻ và quá trình dùng thẻ của bạn, không có sơ xuất như trả nợ trễ, hay trong hồ sơ tín dụng khác không có những dấu hiệu mà ngân hàng gọi là “Bad Credit” thì tín dụng của bạn sẽ được cho cao hơn. Từ cái “nhìn" này tôi đã thấy được sức mạnh của tín dụng như thế nào, nên tôi đã xin tất cả các loại thẻ nào mà tôi có thể xin được.
Mặc dù có số lượng thẻ lên đến 80 cái, thoạt đầu chỉ là để “trả đũa mấy anh bạn hay “nổ” của tôi", nhưng một ngày tôi mới ý thức rằng tôi có cái sức mạnh tiêu dùng cùng lúc đến 275.000 USD. Dĩ nhiên sử dụng thì phải trả lại, và tôi chỉ có 25 ngày để hoàn trả mà không mất tiền lời. Và nếu phải trả số tiền tối thiểu của 80 thẻ thì chẳng có cách nào mà tôi trả nổi, nên tôi phải có chiến lược để vay và trả mà không phải trả tiền lãi, cũng như không bị trễ (late payment). Tại Mỹ khi bạn dính vào trường hợp bị "bad credit", cũng đồng nghĩa với bạn đã đánh mất 50% khả năng huy động đồng vốn khi cần, và tất cả những nhu cầu mua bán cần đến tín dụng như xe hơi, nhà cửa, bạn đều phải trả mức tiền lãi cao hơn những người có "good credit".
Tôi đã mua căn nhà đầu tiên vào năm 1979, bằng mớ tiền nhựa này, và mua tại phiên tài sản bị bán đấu giá. Căn nhà rộng 1700SF, có 4 phòng ngủ, hai phòng tắm với giá 42.000 USD, nhưng tôi phải trả hết số tiền trong vòng ba ngày. Lập tức tôi sử dụng ngay 30 thẻ tín dụng để lấy ra số tiền mặt 42.000 USD. Thanh toán xong tiền mua nhà, tôi tìm đến ngân hàng vay lại nợ để trả lại cho các thẻ tín dụng, điều mà tôi sửng sốt là mặc dù tôi mua căn nhà này với giá 42.000 USD, khi ngân hàng cho định giá để xác định mức lãi và tiền cho vay, họ định giá căn nhà tôi mua có giá thị trường đến 65.000 USD. Như vậy equity trong căn nhà tôi thặng dư đến 23.000 USD. Và với chương trình vay mua nhà: trả trước 25% hay 16.250 USD (Down Payment), tôi được vay 48.750 USD. Thực tế số tiền tôi phải có ngay để trả cho các thẻ mà tôi đã dùng chỉ có 42.000 USD, như vậy ngoài số tiền 42.000 USD phải hoàn trả, tôi vẫn còn có dư 6.750 USD. Và trong vài thập niên tôi vẫn dùng thẻ tín dụng để kinh doanh nhà đất, và trở thành Real Estate Broker. Tôi đã chọn địa ốc là môi trường hoạt động thường xuyên của tôi.
Tôi là một trong số lớn những người thành công trong giai đoạn đầu từ 1975 đến 1985. Tính đến thời điểm cuối năm 1985, tổng số trị giá tài sản của tôi lên đến trên 3 triệu USD. Và người ta nói: "Ông ấy giàu lắm! Nhưng nhà quê không biết hưởng thụ (?)". Trong khi tôi là chủ trên danh nghĩa số tài sản lên đến trên 3 triệu, nhưng số nợ ngân hàng của tôi đến trên 75% thì có gì đâu để gọi là giàu? Nhưng tôi giàu vì tín dụng, vì cho đến thời điểm này tôi đã có credit line lên đến 2.500.000 USD, và có rất nhiều bạn hữu trong ngành tài chính, ngân hàng.
Và tôi lại có thêm triết lý làm giàu nữa là: Muốn giàu phải có các bạn giàu. Vì nước chỉ chảy xuôi chứ không chảy ngược. Với giới nhà giàu họ không cần khoe khoang, và không có thời giờ cho những chuyện phiếm vô bổ. Sự thành công rất dễ làm cho con người tự tin, nhưng khi thất bại thì lòng tự tin cũng trốn mất. Cái khác biệt giữa người có bản lĩnh và không bản lĩnh: là khi sa cơ thất thế người bản lĩnh vẫn không mất tự tin, và ngược lại.

3. Có giàu cũng chớ kiêu sa

Khi được nhiều người gọi mình là người giàu có, thì chính mình phải hiểu rõ có quả thật là mình giàu không, và nếu mình giàu thật, thì mình như thế nào? Được khen giàu thì có thích nhưng thực tế mình cũng chỉ như những người chưa giàu, nếu có chăng thì thay vì đi vào chốn ăn chơi mình được cư xử tốt hơn những người chưa giàu, nhưng cái giá phải trả cao hơn người chưa giàu là hàng chục lần.
Có một ngày tôi nhận được cú phone từ một sòng bài ở Las Vegas, đề nghị cho tôi làm member của sòng bài nếu tôi tham gia. Mỗi khi đi Las Vegas sẽ có phi cơ riêng đón tôi, khách sạn không phải trả tiền và ăn uống ở những nhà hàng nổi tiếng hoàn toàn free. Nếu tôi đồng ý tham gia thì phải thỏa mãn điều kiện duy nhất: mở một tài khoản tại casino với 30 ngàn USD, để được hưởng cái vinh dự là khách VIP. Một ngày cuối tuần, tôi gọi cho Casino, sau khi xác minh mã số, tôi cho họ biết tôi muốn tham gia cuộc đen đỏ tại Las Vegas và cần có phương tiện đến đó. Họ cho biết trong hai giờ sẽ có phi cơ riêng đón tôi tại San Francisco. Tự nhiên tôi thấy mình vĩ đại, mình thuộc giới thượng lưu và mình là VIP. Đến phi trường đã có xe đón thẳng về khách sạn, phòng tôi ở có giá 800 USD/ngày, trong phòng có hoa và một chai rượu ngon để sẵn, và tất cả hoàn toàn free. Một bữa ăn có giá 400 USD, nhưng thực phẩm cũng không khác mấy với những nhà hàng mà bữa ăn tối chỉ khoảng 50 USD, và chỉ một đêm tôi đã nướng hơn 40.000 USD. Và đó là cái giá phải trả. Khi ngồi nghĩ lại, nếu không bị mồi chài bằng những thủ thuật tiếp thị, đã cho tôi cái hư danh VIP, nếu chỉ cần suy nghĩ chín chắn tôi sẽ lắc đầu khi được mời mọc. Nhưng vì có chút tiền nên tôi đã vội vã nghĩ rằng mình xứng đáng để được là VIP. Thật là điên rồ phải không các bạn.

4. Nghèo có khổ có, mới là thành nhân

Như tôi đã viết ở đoạn trên, khi có chút tiền, tôi tưởng là mình đã có nhiều, dù đã chuẩn bị tinh thần là sống thực tế, nhưng càng chuẩn bị thì càng có nhiều cơ hội cho mình phạm lỗi. Mặc dù thành công trong ngành địa ốc, nhưng tôi lại muốn dấn thân trong ngành cổ phiếu. Tôi thành công vài vụ, và thấy ngon ăn nên dốc toàn lực ăn thua đủ để rồi chưa đầy một năm sau khi bừng mắt dậy thấy mình trắng tay. Công lao 10 năm chỉ một phút bốc hơi đi mất (năm 1987).

5. Muốn giàu phải biết dấn thân

Từ một nhà “chuẩn bị triệu phú", bây giờ tôi lại là kẻ trắng tay. Nhưng thất bại không làm tôi nản chí, tôi quay lại với địa ốc. Tôi có thông tin về một thành phố ở bắc Los Angeles. Theo quốc lộ 14 dẫn đến thị xã Palmdale, ở đây có dân số vài trăm dân trên một dặm. Tôi lên kế hoạch xin giấy phép làm dự án xây dựng một Mobile Home Park với 1000 spaces. Tôi mua vài chục arces đất rừng với giá rẻ mạt và đặt làm một bảng quảng cáo có chiều cao 6 mét và chiều ngang 30 mét, với tất cả thông tin theo như dự án mà tôi xin. Và về nhà chờ người ta gọi. Chẳng phải chờ lâu chỉ trong vòng một tháng tôi có hàng trăm cú phone gọi đến và những hợp đồng mua bán liên tục diễn ra. Rồi người ta thi nhau mua đi và bán lại. Dự án không bao giờ thực hiện, nhưng đến bây giờ thì vùng đất này đã phát triển và trở thành thành phố, và vẫn có Mobile Home Park nhưng do người khác là chủ đầu tư. Và chẳng còn ai thèm nhớ đến tên tôi là kẻ khuấy động một thời của thành phố này. Và dĩ nhiên một lần nữa tôi lại từ nghèo trở thành trung lưu.

6. Biết tìm cơ hội, mới giàu nhanh thôi

Thói đời là không ai chấp nhận cái đích mà mình đã đạt được, vì không một ai lại bằng lòng với cái mà mình có và họ biện minh bằng rất nhiều lý do khác nhau để bào chữa cho cái tham vọng của mình, và tôi cũng thế. Trong 10 năm tôi tạo dựng được số vốn hàng triệu USD, thay vì chấp nhận thành quả, và sống an nhàn thụ hưởng, thì tôi lại nghĩ chỉ 10 năm mà mình đã làm được như thế này, mình nên lên kế hoạch khác cho 10 năm tới. Và từ 1985 đến 1995 dù có khôn ngoan cách mấy tôi vẫn đón nhận thất bại nhiều hơn thành công. Trận động đất năm 89 và khủng hoảng kinh tế thời kỳ đó làm tôi lại rỗng túi, và tôi lại tìm kiếm cơ hội.
Như tôi đã trình bày ở phần trên, tôi là một Real Estate Broker chuyên về thị trường nhà phát mãi (foreclosure). Tôi có thông tin về một Plaza của một Nhật Kiều đang gặp khó khăn về tài chính, và ông đang có ý định bán đi. Thay vì tôi trực tiếp tiếp cận để đề nghị làm đại diện bên bán, tôi đã tìm hiểu thói quen của người khách hàng tương lai này: vợ chết, là một người theo Phật giáo, mỗi tuần đi ăn sushi và uống rược saké. Tôi đã lần mò theo ông ta gần ba tháng để tiếp cận làm quen. Trong suốt thời gian này tôi và ông ta chỉ trao đồi về suhsi và shasimi, cho đến một ngày ông ta chính thức ngỏ lời mời tôi về thăm nhà của ông, thì tôi biết chắc ông ta sẽ là khách hàng của tôi. Cái listing của ông có trị giá 32 triệu USD, với mức hoa hồng 10% và sau 7 tháng tôi đã thành công việc bán và nhận số hoa hồng 3 triệu USD. Và cũng nhờ ông, tôi còn bán thêm được hai khu thương mại khác do các bạn ông làm chủ.

7. Tuyệt đối chớ khoe cái tôi

Sau khi bán xong cái Plaza, và nhận tiền hoa hồng, trong bữa ăn sushi ông hóm hỉnh hỏi tôi: Làm sao anh bán được cái Plaza của tôi trong khi có ít nhất 4 Brokers khác từng listes cho tôi nhưng không bán được, thế mà anh lại thành công? Và tôi cũng trả lời ông hiểm hóc không kém: vậy ông có hối hận đã trả cho tôi 10% hoa hồng không? Chúng tôi cùng cười ý nhị với nhau, tuy nhiên ông vẫn cho tôi một lời khen khác: Anh có biết là tôi rất thoải mái khi làm việc với anh, và tôi rất vui khi con trai tôi nhìn anh và hỏi: Đây là người đã bán được Plaza cho chúng ta đây sao? Còn anh thì trả lời: Không phải riêng tôi, mà còn có sự hỗ trợ của cha anh nên sự thành công có được là do kết hợp của cả hai.
Trong nhiều thương vụ, một số chuyên gia vẫn mắc phải cái “tôi” của mình, và chính vì cái "tôi" của họ đã làm cho rắc rối, đôi khi còn hỏng cả mối quan hệ cần thiết trong kinh doanh.

8. Cái gì chưa biết thì bồi đắp thêm

Trong kinh doanh, người thành công càng lớn thì cái tôi của họ cũng lớn theo, có nhiều người luôn tỏ ra mình là người uyên thâm. Nhưng thực tế thì phải xem lại, vì càng có nhiều kinh nghiệm thì tri thức cũng nhiều, và dễ dàng hơn trong việc tham khảo tư vấn cho các vấn đề liên quan đến công việc chính của mình. Vì thế tôi luôn sẵn sàng học thêm các lớp đào tạo bổ túc của các Vocational Education mở ra hàng năm cho mọi người tham gia.

9. Gặp cứng thì phải nên mềm

Nguyên thuỷ tôi là kỷ sư thiết kế phần mềm, nhưng sau vài năm làm nghề, tôi chuyển sang làm Broker địa ốc, và học tiếp để lấy Cao học. Và sau cùng lấy lớp chuyên nghành về Marketing. Và chính môi trường làm việc của Marketing đã dạy tôi rất nhiều về “Gặp cứng thì phải nên mềm”.

10. Khi nghe dịu ngọt cần phải đắn đo

Thật ra trong thương trường luôn có muôn vàn cạm bẫy, người ta cài nhau vào các thế bí, cũng như luôn sẵn sàng bán cái cho người khác để lẩn tránh trách nhiệm.

11. Làm việc không được quanh co

Hiểu được như vậy, nên tôi làm việc theo sách vở, khi cần luật, tôi tìm đến văn phòng luật sư, chứ không nghe lời các nhà tư vấn không hành nghề. Tôi cũng không tư vấn cho bất cứ ai về những lãnh vực dù là tôi biết nhưng không có bằng hành nghề cũng như không bán rẻ cái đạo đức kinh doanh (Ethic code).

12. Tránh xa chính trị, lại gần nhà bank

Trong đời sống xã hội Mỹ, làm chính trị không khó, nhưng mất nhiều thời giờ lại còn phải tạo được tiếng nói của mình, vì vậy con đường đến gần ngân hàng sẽ dài hơn con đường làm kinh tế.
Luận về cái chữ Giàu, Nghèo ở nước Mỹ, Tôi đã tự hỏi: Phải có bao nhiêu tiền mới gọi là giàu, và khi nào bị coi là nghèo? Tôi không bao giờ quên được cái giây phút tầm thường rất con người của tôi, khi được người bảo trợ đưa về nơi mà tôi sẽ bắt đầu lại từ đầu. Trên chuyến đi hơn 200 dặm thì chúng tôi về đến thành phố Mobile, xe dừng lại ở một ngã tư đèn đỏ và đậu trước một quán ăn nhanh Kentucky Fry Chicken. Mùi gà nướng thơm lừng làm tôi thấy thèm khát, giống như kẻ bị bỏ đói lâu ngày và vì sĩ diện tôi đã không để lộ sự thèm khát, nhưng trong bụng tự nhủ khi nào đi làm có tiền mình sẽ ăn cho thỏa chí mới thôi.
Hôm sau, khi ở nhà có một mình, tôi đã vật lộn với cái mắy cắt cỏ, và ra sức làm sạch sẽ khu vườn rộng lớn của người bảo trợ cho tôi, từ cắt cỏ, làm vườn thật gọn ghẽ. Kết quả là người bảo lãnh cho tôi buổi chiều khi đi làm về ông ta đã tỏ ra thích thú, và nhét cho tôi 100 USD. Thế là chỉ một ngày sau khi đến thành phố này, tôi đã có 100 đô la. Việc đầu tiên tôi nghĩ đến là phải đi ăn gà nướng Kentucky. Không xe, tôi đã lủi thủi cuốc bộ hơn một dặm để đi ăn gà nướng, cái mùi thơm phức mà tôi ngửi chiều hôm trước làm tôi thấy thèm nhỏ rãi. Thế nhưng khi đến tiệm Gà Rán, tôi không còn thấy thèm. Vì với 100 đô la, tôi có thể mua được 90 xuất ăn với giá 1,25 đô la. Tôi đã không ăn và quay về. Mãi đến gần 7 năm sau tôi mới ăn bữa cánh gà đầu tiên. Tôi kể lại câu chuyện này chỉ muốn gửi đến các bạn trẻ một chút chia sẻ: mình chỉ ước mơ khi mình chưa có, và khi khả năng cho phép thì ước mơ đó chưa hẳn là vẫn còn tồn tại.
Khi các bạn tôi biết tôi “giàu” hơn họ, họ đã hỏi tôi: Làm giàu dễ hay khó? Câu trả lời chẳng dễ dàng chút nào với tôi, vì làm thế nào để định nghĩa được cái dễ và cái khó? Nhưng tôi vẫn trả lời: Chẳng khó tý nào. Nhưng xin các bạn cũng phải hiểu sâu về hai chữ “Chẳng Khó” mà tôi đang dùng. Ở trong cái nghĩa của “chẳng khó" nó cũng bao gồm những thức khuya dậy sớm và phải đổ rất nhiều mồ hôi, và trí tuệ. Và “chẳng khó khi mình hoạch định được cho mình một hướng đi, và trong hướng đi, mình cũng phải biết khi nào phải ngưng và khi nào phải tiến". Thành quả ra sao thì còn tuỳ thuộc vào kiến thức, khả năng lĩnh hội cũng như sự tháo vát của mình.
Trên mục này tôi đọc thấy có rất nhiều bạn đã than thở hay nghi kỵ về khả năng của mình. Tôi phải thành thật nói rằng các bạn đó sẽ không bao giờ giàu được, vì căn bản các bạn đó quá thiếu tự tin, thiếu kiến thức, và bất kể các bạn đó là ai, dù có học vị hay không, một khi thiếu tự tin và kiến thức thì cũng chỉ giống như những người thiếu học.
Một trong những người thành công ở Mỹ có anh David Duong, từ một người chuyên mua giấy phế thải, nay là một Tổng giám đốc của một cơ sở giải quyết vệ sinh môi trường tại Việt Nam. Hay một anh chàng khi khởi nghiệp tại Mỹ với nghề Assembly, và bây giờ là một trong những nhà cung cấp cable cho máy vi tính tại Sillicon valley. Hay một cậu bé làm nghề Office Cleanning đã trở thành Tổng giám đốc của công ty ở tuổi 19.
Tất cả những người này tôi đều quen biết, và ngoài những người này, còn rất nhiều người khác đã thành công. Các bạn sẽ hỏi: Làm thế nào để họ có thể thành công như vậy? Tôi xin thưa rằng: Những người này họ giống nhau ở một điểm: “Biết nhìn, biết lắng nghe, và biết nói”.
Tôi xin nêu ra vài trường hợp điển hình như của anh bạn làm nghề Assembly. Anh bạn này khi mới đến Mỹ bắt đầu bằng công việc lắp ráp cable cho máy vi tính, và làm việc cho hãng IBM. Trong một lần anh làm quen với một Buyer Agent, anh ta tìm hiểu về giá thành của một sợi dây nối trong hệ thống vi tính, và anh ta nhận thấy giá của các nhà phân phối cho hãng quá cao (đó là biết nhìn). Anh ta lập tức liên hệ với công ty chuyên cung cấp Cable cho nhà sản xuất và dốc túi mua vài cuộn. Anh ta làm hàng mẫu và khéo léo kết thân với Buyer Agent và chào hàng với giá rẻ mạt (biết nói). Người Buyer Agent đã thẳng thắn nói với anh ta: Tao thích mày nên mua dùm cho mày 50 sợi, nhưng tao không hứa là sẽ mua tiếp. Anh bạn này sung sướng hoàn tất 50 sợi dây trong ngày hôm sau, và tiền trao cháo múc.
Câu chuyện bán được 50 bộ dây được coi như một chuyện đùa, nhưng nó không đùa tý nào khi mục đích của anh bạn tôi là có được cái hoá đơn của hãng IBM đặt mua hàng. Chẳng có gì gọi là to lớn, nhưng sự thành công của anh ta bắt đầu từ đó. Vì khi đặt hàng, công ty luôn có hoá đơn, và cái hoá đơn dù chỉ có 50 sợi, nhưng cái hoá đơn đó có chữ IBM, và anh ta dùng cái hoá đơn này để đi chào hàng ở những hãng điện tử khác... Với một công ty dù nhỏ nhưng được một hãng lớn như IBM mua hàng thì hãng đó đã tạo được niềm tin. Và đơn đặt hàng mỗi ngày mỗi nhiều, và bây giờ anh là tổng giám đốc công ty do anh thành lập. Anh đã biết lắng nghe những yêu cầu của khách hàng và tiến đến thành công.
Câu chuyện của vị tổng giám đốc 19 tuổi cũng tương tự: khởi đầu chỉ là nhân viên quét dọn, nhưng cậu bé đã cố ghi chép tất cả địa chỉ của các công ty mà cậu phải phục vụ. Sau mỗi lần làm việc trong khi những người khác ra về thì cậu cố nán lại để gặp người quản lý để yêu cầu người này kiểm tra, bất cứ một sơ sót nào do người khác gây ra cậu ta đều tình nguyện ở lại để hoàn tất. Và đến một hôm người chủ của cậu ta bị mất hợp đồng, cậu ta đã lấy được tất cả những hợp đồng mà người chủ cũ đã đánh mất. Và dĩ nhiên là cậu ta trở thành giàu có, và chỉ hai năm sau, trên báo San Jose mercury News đã có bài viết về sự thành công của cậu này. Và tôi cũng phải xin nói rằng những vị này bây giờ đều đã tốt nghiệp ít nhất là cử nhân. Thành công là mục tiêu, nhưng để gìn giữ được nó luôn phải cần kiến thức.
Và khi viết bài này, tôi đang ở Việt Nam. Vì vậy khi đọc những bài mà một số bạn đã viết tôi thật sự ngỡ ngàng. Và cách so sánh xã hội Mỹ với xã hội Việt Nam cũng thật phiến diện.
Có bạn hỏi là nên đi Mỹ hay ở Việt Nam (?). Chẳng lẽ Toà Đại sứ Mỹ gửi thư đề nghị cho bạn được thảnh thơi leo lên máy bay tới Mỹ chăng? Có nhiều lần tôi đến Lãnh sự quán TP. HCM có các cô đã khóc ngất vì phỏng vấn thành công (!) và còn có hàng trăm người ăn chực nằm chờ để chờ phỏng vấn. Như vậy tại sao lại có bạn vẫn lên tiếng hỏi được câu này, và sự thật thì dù cho có hàng ngàn câu góp ý "Nên ở lại” thì ngày lên phi cơ bạn đó vẫn có mặt tại phi trường để nói Farawell với người thân còn ở lại.
Có một số sinh viên du học nêu lên câu hỏi: Học xong nên về Việt Nam hay ở lại? Và người hỏi lại là người có học vị Cao học. Tôi tự nhủ: Ngày trước khi tôi học xong, cầm mảnh bằng trong tay, khi nhận việc tôi không hề biết chút nào về công việc. Nhưng để trở thành nhân viên của công ty, thì ứng viên phải có trình độ mà họ yêu cầu. Vì vậy khi tốt nghiệp bạn chỉ là một sinh viên đã học xong các chương trình dành cho các chương trình mà bạn chọn. Nhưng không ai dám bảo đảm rằng khi nhận việc bạn có thể làm việc được ngay mà không cần huấn luyện.
Và khi các bạn nói rằng đã tốt nghiệp, nhưng không nói rõ bạn tốt nghiệp với loại điểm nào? Và bạn có khó khăn khi tìm được việc ở Mỹ không? Và với trình độ của một người tốt nghiệp ở Mỹ bạn thừa hiểu rằng cái học của bạn ở Mỹ chắc chắn chưa phù hợp với xã hội Việt Nam ngày nay. Mặc dù Việt Nam đang trên đà phát triển.
Có bạn còn than rằng: “Nước Mỹ không là thiên đường” tôi thấy rất đúng, vì tôi chưa nghe ai nói nước Mỹ là thiên đường cả, mà chỉ nghe nói rằng quốc gia này có nhiều cơ hội cho mọi người tiến thân. Có rất nhiều người tôi gặp đã nói: Cố sang Mỹ đi làm vài năm kiếm chút tiền rồi về lại Việt Nam làm vốn kinh doanh. Như vậy họ có đến Mỹ để tìm thiên đường đâu? Họ đến Mỹ để tìm cơ hội kiếm tiền, nhưng làm sao họ kiếm tiền được khi học vấn không có, còn ngôn ngữ thì không! Quả thật có chuyện mang tiền Mỹ về Việt Nam họ sống sung sướng vì sự chênh lêch mệnh giá của hai loại tiền, nhưng làm sao để dư được khi họ chỉ đủ sức nuôi chính họ trong xã hội Mỹ?
Và cũng không thiếu các bạn hiện sống tại Mỹ có cái nhìn rất thiển cận về Việt Nam. Dĩ nhiên giai cấp giàu nghèo thì ở đâu cũng có, tại Mỹ cũng vậy. Các bạn hãy nhìn xem cứ mỗi dịp Giáng sinh về thì tại San Francisco có bao nhiêu người chết cóng vì đói lạnh. Nhưng tôi ít nghe nói tại Việt Nam có người chết vì đói lạnh. Còn cơ hội làm giàu thì chính thời điểm này có rất nhiều cơ hội cho mọi người, làm giàu ở Việt Nam chỉ tiếc là phần lớn những người chưa giàu lại không chịu học cách để nhìn...
Nếu có bạn nào còn nghi ngờ những điều tôi viết trong bài này xin cứ liên hệ với Toà soạn của báo để có email của tôi. Tôi sẽ hướng dẫn bạn làm giàu. Làm giàu không khó lắm đâu, chỉ sợ các bạn không có cái đảm lược cần thiết để làm giàu.
Sự công bằng trong ngòi viết là cần trung thực, sự trung thực cho người đọc cái "nhìn" trung thực, và khi viết trung thực lòng ta thật thanh thản.
Nhìn vào hai xã hội khác nhau, thì không nên so sánh, từ đạo đức, văn hoá hay những cái khác, mà hãy đón nhận và bằng lòng với cái xã hội mà mình chọn. Các bạn không thể đòi hỏi xã hội Việt Nam phải văn minh như nước Mỹ, hay mang cái xã hội Mỹ làm tiêu chuẩn mẫu mực cho mọi người. Khi về Mỹ, tôi yêu quý đất nước này, nhưng khi về Việt Nam lòng tôi lại tràn ngập những yêu thương, vì đây là quê cha đất tổ. Tôi thật sự thích thú mỗi khi đi ngang một thành phố đang phát triển, tôi không khó chịu khi lái xe trên con đường bụi mù, vì phải có những bụi mù thì sự phát triển mới thành hình được.
Thân chào tất cả các bạn đã đọc bài này.
Charles Tran

Wednesday, 2 March 2011 by Vnindex · 0

Tuesday, 1 March 2011

Bất động sản dễ “sốc” vì thiếu vốn

Thị trường bất động sản được cho là phụ thuộc quá nhiều vào nguồn vốn từ ngân hàng.
Trước chủ trương thắt chặt hầu bao với các ngành phi sản xuất, thị trường bất động sản năm nay được dự báo sẽ khó khăn hơn năm 2010
Trước chủ trương thắt chặt hầu bao với các ngành phi sản xuất, thị trường bất động sản năm nay được dự báo sẽ khó khăn hơn năm 2010.

Lâu nay, nguồn vốn cho cả đầu vào lẫn đầu ra trên thị trường bất động sản vẫn được cho là dựa quá nhiều vào ngân hàng. Với thông điệp thu hẹp tín dụng đối với lĩnh vực phi sản xuất vừa được ngành ngân hàng phát đi, thì việc cả chủ đầu tư lẫn khách hàng trong lĩnh vực địa ốc sẽ phải đối mặt với khó khăn là một điều hiển hiện trong phần lớn các nhận định về diễn biến thị trường năm nay.

Cả giới đầu tư lẫn cơ quan quản lý khi đánh giá thị trường bất động sản năm 2010 đều có chung một quan điểm “thị trường khó khăn, giao dịch trầm lắng”. Chính vì vậy, mọi nỗ lực và dự tính đều được dồn vào năm 2011 với kỳ vọng thị trường năm nay sẽ dần khởi sắc, giúp các chủ đầu tư phần nào “gỡ gạc” để bù lại cho một năm làm ăn thất bát.

Tuy nhiên, ngay từ đầu tháng 2, sau những biến động của nền kinh tế, đặc biệt là tình hình lạm phát có xu hướng tiếp tục tăng cao, một số doanh nghiệp bất động sản đã bắt đầu mường tượng ra kịch bản của chính sách lẫn diễn biến trên thị trường đối với lĩnh vực địa ốc.

Một lãnh đạo của Công ty Địa ốc Đất Lành chia sẻ với VnEconomy, một trong những yếu tố khiến thị trường bất động sản trong năm 2010 đóng băng là do lãi suất vay vốn cao. Nay, với chủ trương kiềm chế lạm phát, thu hẹp tín dụng bất động sản thì việc “nhờ cậy” ngân hàng xem ra lại càng khó khăn hơn bội phần, thậm chí nếu không có quan hệ tốt thì việc huy động vốn từ ngân hàng là điều không thể.

Theo ông, có thể nói đây như là việc đòn “chí tử” tiếp theo cho doanh nghiệp bất động sản cũng như toàn thị trường sau Nghị định 69.

“Tôi biết nhiều doanh nghiệp bất động sản hiện rất khó khăn, có rất nhiều dự án đang “trùm mền”, khởi công cầm chừng do không có đầu ra. Bên cạnh đó, thị trường đang cạnh tranh rất quyết liệt do nguồn cung rất lớn”, lãnh đạo Đất Lành nói.

Trong khi đó, theo ông Trần Minh Hoàng, Chủ tịch Hội đồng Quản trị Công ty Vinaland, với lãi suất cho vay đang ở mức cao, cộng với chủ trương thắt chắt tín dụng, thị trường bất động sản sẽ càng khó khăn hơn.

“Nếu sắp tới, lãi suất tiếp tục tăng cao, chủ trương thu hẹp tín dụng bất động sản được các ngân hàng triển khai thì các dự án của chúng tôi phải dừng lại ở công tác chuẩn bị chứ không thể triển khai trong điều kiện lãi suất vay vốn cao. Còn với khách hàng, chắc chắn họ cũng gặp khó khăn rất nhiều nếu như họ phải vay mượn nhiều để mua bán bất động sản”, ông Hoàng nói.

Chia sẻ của một số doanh nghiệp bất động sản cho thấy, do khó khăn trong vay vốn nên chắc chắn nhiều doanh nghiệp sẽ phải chậm tiến độ dự án, vi phạm hợp đồng với khách hàng, hoặc sẽ có nhiều doanh nghiệp phải "bán tống bán tháo" dự án của mình vì không có đủ vốn để triển khai tiếp. Kinh doanh cần nhất là vốn, giờ vốn bị thu hẹp, không huy động được thì cũng không khác gì người đi câu mà không có lưỡi câu.

Theo TS. Lê Xuân Nghĩa, Phó chủ tịch Ủy ban Giám sát tài chính Quốc gia, thị trường bất động sản đến thời điểm này vẫn đang có dấu hiệu suy giảm mạnh, đặc biệt là ở khu vực phía Nam. Hơn nữa, xưa nay, bất động sản luôn được cho là “ăn theo” hạ tầng, cứ nơi nào mở đường, làm đường, làm cầu nhiều thì giá bất động sản càng tăng mạnh. Tuy nhiên, với chủ trương thắt chặt đầu tư các dự án, trong đó có nhiều dự án hạ tầng của Chính phủ trong năm nay, thì chắc chắn nhiều dự án đã và đang triển khai cũng phải dừng lại. Động thái này sẽ tác động tiêu cực đến thị trường bất động sản trong năm nay.

“Tôi được biết, hiện nay phần lớn các doanh nghiệp dù to, dù nhỏ ở Việt Nam đều dính dáng đến các dự án bất động sản. Đối với các doanh nghiệp đang vay vốn ngân hàng để đầu tư bất động sản thì nên đẩy bớt đi, đừng hy vọng sẽ thu hồi được vốn trong vòng một hai năm tới”, ông Nghĩa khuyến nghị.

Tuesday, 1 March 2011 by Vnindex · 3

Chân Dung Đại Gia "Đào Hồng Tuyển"

Khi nhắc đến Trịnh Chân Trân, “Chúa đảo” Tuần Châu Đào Hồng Tuyển hơi nhíu mày rồi bảo “Tôi được minh oan rồi, đã có một nhà báo nhận trách nhiệm về cô ấy…”. Ông Tuyển cũng xác nhận việc này với tờ ANTG, song vẫn khẳng định: “tất cả những điều thiên hạ đồn thổi mà có thể tôi chưa nghe được, nhưng tôi chỉ biết rằng, tôi đang là một thằng đàn ông rất đàn ông. Và phải nói thế này, một người đàn ông chân chính nào không biết yêu cái đẹp thì không phải là người đàn ông chân chính”.



Chuyện kiếm tiền
.Chính xác là ông có bao nhiêu tiền?
+Tháng 12 vừa rồi kiểm toán xác định tài sản của tôi là cả tỷ USD. Quan trọng hơn là không có nợ nần.
.Ông đã kiếm tiền như thế nào?
+Tôi chỉ là người biết tận dụng đống sắt thép của xã hội Sài Gòn cũ, tận dụng tri thức của một số người mà chế độ mới không sử dụng. Thế là tôi có công nghệ và tôi đi… bán doanh nghiệp. Nhiều cái tên nổi tiếng sau này đều có khởi đầu từ đống sắt vụn đó của tôi, như hãng phân bón Đầu trâu, nước khoáng Đảnh Thạch... Còn giai đoạn kiếm tiền sau thì rất nhiều người biết.
.Sau này nhiều người nói ông giàu lên nhờ bất động sản. Nhưng đến cuối 2008 nhiều “đại gia” bất động sản đã phải giãy giụa vì giá lao dốc, ngân hàng siết nợ. Vì sao kiểm toán lại xác nhận ông không còn nợ nần gì?
+Chỉ đơn giản là tôi thấy, tại sao bà bán rau cũng chơi chứng khoán mà chẳng cần học hành gì cả? Một loại kinh doanh nữa cũng rất đơn giản: xếp hàng mua miếng đất, cái nhà qua một đêm đã có lãi. Tôi nhiều lần tự hỏi “nó” là cái gì? Và tôi kết luận đó là bất thường đến dị thường. Mà đã “dị” thì là quái thai, đã quái thai thì không thể tồn tại. Cho nên ở thời điểm cuối 2007, khi cả xã hội sôi lên vì đầu cơ, tôi ra lệnh cho tất cả 14 công ty con dừng lại hết các dự án làm ăn, tăng cường đòi nợ cũng như thanh toán hết tất cả các khoản nợ. Thanh khoản hết và trang trải nợ nần vì tôi “ngửi” thấy cơn bão đang tới. Tôi đã bứt ra như vậy.



.Nhưng có người nghi ngờ để thanh khoản ông đã bán hết đảo Tuần Châu, thưa ông?
+Tôi nghĩ anh có thể tự trả lời được. Vừa đi cùng tôi từ đầu đến cuối đảo, anh có thấy các nhân viên đều chào tôi là “ông chủ” không? Câu chào ấy có nghĩa tôi vẫn là chủ. Tôi cũng bị nhiều người hỏi câu đó, kể cả lãnh đạo cấp cao. Tôi bảo “anh nghe tin đó tin không?”. Họ bảo “không”, và tôi cũng quen sống với tin đồn rồi.



.Có phải tin nói ông “dính” với Năm Cam?
+Tôi đã từng khốn khổ vì tin đồn đó. Người ta bảo, thứ trưởng Bộ Công an (Bùi Quốc Huy) mà còn bị bắt, tôi là cái gì mà thoát? Và đúng là chỉ cần “dính” tý ty trong cao trào thời bấy giờ thì không ai có thể thoát. Thứ trưởng Công an còn “bị”, nên nếu có người ta sẽ xích tay ngay Đào Hồng Tuyển này và tôi không còn ngồi đây với anh nữa. Còn tin đồn nữa là khi tôi thuê Hàn Quốc quản lý có một số báo chí đặt vấn đề “có phải bán cho Hàn Quốc”? Nhưng tôi không đính chính. Sau thấy họ quản lý không như ý, tôi lấy lại và thuê tiếp Holiday Villas của Mã Lai quản lý. Khi thuê tôi chỉ nghĩ giúp nhân viên và dịch vụ cung cấp ra chuyên nghiệp hơn. Họ là quản lý, còn tôi vẫn là ông chủ.



Những dự án “khùng, điên”
.Việc thông tuyến phà Tuần Châu – Cát Bà, về mặt chính trị - xã hội thì rất thành công. Nhưng về mặt kinh tế bỏ ra đến cả ngàn tỷ đồng để thu từng ngàn tiền bán vé giữa lúc suy thoái này ông có thấy phiêu lưu không?
+Nói cả ngàn tỷ là chưa chính xác, bởi ngoài bến phà số tiền ấy còn đầu tư cả bến du thuyền. Ý nghĩa chiến lược về kinh tế rất lớn, bởi tôi sẽ đón những chuyến tàu du lịch trong tương lai. Hơn nữa hai bên bến du thuyền ấy sẽ là “mặt tiền” đẻ ra lợi thế kinh doanh. Đồng thời nếu có ý đồ đầu tư vào Cát Bà thì đó sẽ là tuyến đường tốt nhất. Còn với bản thân hai con phà tự hành, tôi hy vọng nó đủ nuôi nó, tức là tiền bán vé đủ để trả chi phí, và được thế đã là quá thành công. Bởi vì các dự án bên Cát Bà tôi đang dự tính đầu tư vào đó 2000 tỷ, và nếu không có tuyến phà này thì 2000 tỷ ấy rất khó làm. Nhưng có tuyến phà rồi rất có thể nó từ 2000 tỷ sẽ lên 4000 tỷ, rồi 10.000 tỷ vì khách có thể vọt lên. Cho nên bài toán kinh tế được giải là nếu anh bỏ ra 1000 tỷ mà có bến du thuyền đầu tiên nối với Hongkong thì sẽ tạo hành lang thăm viếng lẫn nhau. Tôi mơ đến ngày những người VN giàu có sẽ sắm du thuyền và gửi tại đây. Tôi đi trước một bước là chỗ đó. Anh biết không, để đánh giá đẳng cấp của một người thành đạt ở các nước phát triển người ta phải hỏi là “anh có nhà trên một hòn đảo hay bờ biển không? Anh có du thuyền không?”. Về mặt chính trị kinh tế và an ninh quốc phòng thì thông tuyến phà này khỏi nói nữa. Nhưng về mặt xã hội thì thực ra Cát Bà xưa thuộc tỉnh Hồng Quảng. Cho nên bà con, dòng họ bên Hòn Gai với bên ấy là mối quan hệ gia đình, gia tộc. Cho nên tuyến phà này phải nói là hợp lòng dân, mà đối với nhà đầu tư thì yếu tố “hợp lòng dân” là vô cùng quan trọng.



.Vậy tại sao bây giờ tuyến phà mới được làm?
+Từ lâu lắm rồi chính quyền hai địa phương rất sợ nối hai vùng. Bởi vì biển Hạ Long không có sóng, nước lại đục. Còn Cát Bà sóng mạnh, nước biển sạch hơn nhiều. Tâm lý khách bao giờ cũng muốn đi đến điểm cuối cùng, nên nối Hạ Long - Cát Bà thì các cụ tâm tư lớn, họ bảo Bãi Cháy sẽ thành Bãi Chết. Tôi phải thuyết phục rằng hãy nghĩ là tôi đang vì sự phát triển chung, Tuần Châu tôi đã đầu tư lớn, nếu chết thì tôi chết trước.
.Thưa ông, trách nhiệm đối với an ninh quốc phòng, hay chính trị xã hội không phải là trách nhiệm của doanh nghiệp. Ngay cả chiến lược kinh tế ông vừa nói cũng là trách nhiệm của nhà nước. Một doanh nghiệp, lại là tư nhân, thì không cần phải gánh vác. Nhưng ông vẫn xông vào với tư thế của người “đi đầu”, có bao giờ ông nghĩ rằng sẽ gặp rủi ro không?
+Nếu nghĩ rủi ro thì chẳng ai dám làm gì. Năm 1997 khi tôi làm con đường nối với đảo Tuần Châu có rất nhiều người bảo là “điên”. Nhiều năm tháng trôi đi, câu trả lời có “điên” hay không thì mọi người đã có. Nếu cái gì cũng chờ nhà nước thì biết đến bao giờ những chuyện như thế này có thể thành sự thật? Tôi không ngại và không nghĩ đơn giản như thế. Tôi nghĩ, làm được gì tốt cho mình và tốt cả cho xã hội là tôi quyết liệt làm. Con người của tôi là vậy. Khổ thế, nhiều người khuyên tôi lắm. Câu anh hỏi đã không dưới vài chục người nói: Tại sao lại “khùng” thế? Tại sao không ở Sài Gòn mà nghỉ ngơi cho khoẻ, đất nước này mở cửa tiền sẽ ồ ạt đổ vào, có cần thiết phải liều lĩnh, cực nhọc như vậy không? Đảo Tuần Châu này 16 năm trước tôi mặc quân phục, đội mũ tai bèo, nón lá, ăn bánh mỳ và mỳ gói nhưng quyết làm được giấc mơ của mình. Tôi cho rằng thú vị nhất trong đời người đàn ông là làm được những điều mình mơ ước.
Chuyện “chân dài” và xe siêu sang
.Ông nói sẽ kể hết, vậy khi tài trợ cho đội bóng chuyền nữ, nói nôm na là “chân dài”, thì thấy ông xuất hiện rất rầm rộ. Nhưng khi kết thúc có vẻ không được tương xứng lắm. Vì sao, thưa ông?
+Câu hỏi rất hay. Khi được Quảng Ninh động viên nhận đội bóng là thời điểm tôi cũng đang rất muốn làm điều gì đó cho thể thao. Khi nhận, việc đầu tiên tôi làm là tăng lương. Sau đấy ở các trận đấu, thắng là tôi “thưởng nóng” luôn. Rồi khi không đánh bóng chuyền được nữa nếu thích bất kỳ việc gì tôi cũng tạo điều kiện, thích học trường nào tôi cho đi. Những việc ấy có văn bản đàng hoàng. Nhưng có điều tôi ít ngờ là suy nghĩ của phụ huynh họ lại cho rằng là đội bóng đã bị “tư nhân hoá”, họ không còn là “người nhà nước” nữa, dù là mức lương nhà nước họ được hưởng chỉ bằng nửa tôi trả.. Rất là tội nghiệp, chị em thì trẻ không ý thức được. Và để cho tôi chán, họ bảo nhau đánh thua “để rồi ông Tuyển trả về” thành “người nhà nước”. Tôi đã nâng lên đặt xuống mãi mới quyết định. Và khi đó chẳng vui vẻ gì để mà nói…
.Tổng thiệt hại vụ đó là bao nhiêu tiền?
+Không thể tính bằng tiền được…
.Đài Truyền hình công bố là Âu Lạc tài trợ 4 tỷ/năm. Nhưng có người bảo ông “được” rất nhiều khi quảng bá hình ảnh trên lưng các cô gái “chân dài” ấy… Dĩ nhiên những người đẹp chân dài thì khó quản, vô cùng rắc rối… và khó lâu bền, phải không thưa ông?
+Nếu mà để quảng cáo thì hình ảnh cụ thể nhất là một hòn đảo hoang có một người lính sau chiến tranh lầm lũi bắc một con đường nối đất liền với đảo, biến nó thành một khu du lịch, có cá heo, hải cẩu, sư tử biển đầu tiên ở phía Bắc; có nhạc nước đầu tiên ở Việt Nam, rồi 4-5km bãi tắm nhân tạo v.v… Đấy mới là những hình ảnh sống động, chứ còn về các nữ vận đông viên bóng chuyền… Đúng là “chân dài” thật, nhưng nói thật các “chân dài” ấy nếu để cho họ chơi thể thao thì được, nhưng để mà làm người tình thì… cô nào cũng như đàn ông. (Cười lớn).
.Ông có vẻ cũng hào hoa, đa tình?
+Có sao, nếu điều đó không xấu?
.Thưa ông người ta gọi ông chủ như ông là “đại gia” khi mà cách đây độ dăm năm thường xuất hiện trong các cuộc đấu giá từ thiện hàng trăm triệu đồng. Thế nhưng gần đây không thấy ông nữa. Và trong khi những người khác, nào mua máy bay riêng, nào mua xe siêu sang trị giá hàng chục tỷ thì hôm nay quan khách vẫn thấy ông lái chiếc Pajero cũ. Ông lý giải những việc ấy thế nào?
+Câu hỏi rất hay. Tôi làm từ thiện thời ấy với tất cả tấm lòng. Tôi cũng muốn thông qua đó để động viên một phong trào các doanh nhân chia sẻ với những người khó khăn hơn. Tôi đã làm, đã xuất hiện trên báo chí để giới của tôi làm theo và bây giờ thì tôi vẫn tiếp tục làm, làm nhiều hơn thế nhưng không lên báo chí nữa. Vừa lúc nãy tôi tặng các bà mẹ Lào một tỷ đồng. Trước đó tôi cho 2,3 tỷ vào Quỹ Khuyến học mà cụ Nguyễn Mạnh Cầm làm chủ tịch. Trước nữa tôi xây trường Dân tộc nội trú của Lào Cai và mất cả tuần đi từng bản làng để phát hết hàng ngàn bộ áo ấm tặng các bà mế già. Tôi cũng vừa tặng 3000 cái nhà cho Quỹ Người nghèo. Từ Tết đến giờ tôi toàn đi làm từ thiện, nhưng không đưa lên báo. Tôi cũng vừa báo cáo với một lãnh đạo cấp cao là “Thưa anh, sứ mạng lịch sử của em với hòn đảo này đã hoàn thành, em muốn dâng hiến hết hòn đảo này cho Đảng và Nhà nước”. Nhưng anh nói ngay là Đảng không nhận, nói tôi phải cố gắng để giải quyết công ăn việc làm, nộp thuế.
(Chùm ảnh về nội thất du thuyền triệu USD của Đào Hồng Tuyển)



Dưới đây là bỉnh bảo vật quốc gia (trống đồng Đông Sơn) trong nhà ông Tuyển do 1 nhà báo đề tặng trên 1 miếng vàng 9999



.Còn lý do không mua phi cơ riêng, xe hơi siêu sang?
+Nếu hỏi có thích những thứ ấy không, tôi thích, nhưng hỏi nên không thì chưa. Tôi nghĩ có cái xe đẹp thì rất khổ sở, đi đâu mọi người cũng xúm vào, mà người ta đánh giá danh dự một con người có phải thông qua cái máy bay hay cái xe hơi đâu! Đương nhiên tôi không dám ám chỉ với những người đang đi xe đẹp, vì đấy là quyền riêng của mỗi người.
.Có vẻ mâu thuẫn, thưa ông, khi mà ông nói đẳng cấp người thành đạt là nhà ven biển với du thuyền, giờ lại nói không đánh giá qua xe cộ. Chính phủ lại đang kêu gọi kích cầu, người giàu như ông mà hô hào tiết kiệm thì kích cầu vào đâu?
+Hoàn toàn không mâu thuẫn. Ở ý thứ nhất tôi nói về tương lai của đất nước phải tính đến nhu cầu xã hội như thế. Còn ở hoàn cảnh đất nước ta hiện nay đang khó khăn thì không nên cưỡi một cái xe đẹp. Tôi không nói “không” mà nói chưa, hãy để đất nước bình yên đi tôi sẽ đi xe đẹp, chắc chắn thế. Vừa qua tôi đã đặt hai cái Rolls-Royce, một cái màu rêu, một cái màu đen. Nhưng khi thấy hoàn cảnh đất nước như thế tôi dừng lại ngay, chịu mất 400 ngàn USD tiền cọc, bởi tôi mà mang về dân họ sẽ chửi tôi.
(Dưới đây là chùm ảnh về ông chủ tương lai của Tuần Châu, ông Đào Hồng Tuấn - áo đen. Lần lượt các hình như sau: bên cạnh bố, với phó chủ tịch TP Hải Phòng và với lâu la)



Còn về chuyện kích cầu, tôi đã nói chuyện với một nhà lãnh đạo là hãy đánh giá chính xác là có nhiêu % đóng góp cho GDP ở đất nước này từ lực lượng kinh tế ngoài quốc doanh. Anh nói chưa có con số cụ thể. Tôi nói thẳng với anh ấy là lực lượng này nhà nước không đầu tư, nhưng họ duy trì việc làm, người ít nhất hai lao động, cao nhất là hàng ngàn người và đóng thuế lớn. Thế mà cái gói kích cầu lại hoàn toàn không thuộc về họ…
.Xin cảm ơn ông về sự cởi mở.

by Vnindex · 0

Monday, 28 February 2011

Quán cà phê và tờ tuần báo kinh tế

(VEF.VN) - Cách đây 20 năm, những người làm báo kinh tế ở TP.HCM tưởng mở một quán cà phê làm nơi giao lưu giữa các nhà báo với các chuyên gia kinh tế, và giới doanh nhân. Để từ đó các những người tay mơ về kinh tế như họ có thể làm một tờ báo chuyên nghiệp thực sự.
LTS: Đã từ lâu lắm rồi, cà phê và báo chí thường đồng hành với nhau.
Trong một thập kỷ trở lại đây, với sự phát triển của mobile phone, laptop và Internet, quán cà phê đã trở thành văn phòng làm việc di động của nhiều nhà báo. Không ít người trong số họ, trong đó có cả người viết, lại thấy thích ngồi viết bài ở quán cà phê, trong tiếng nhạc và tiếng nói chuyện. Thỉnh thoảng lại nhập một ngụm cà phê, rít thuốc, cho thêm phần cảm hứng sáng tạo.
Nhưng trước đó, không biết từ bao giờ, và cho tới tận bây giờ, quán cà phê vẫn là nơi thích hợp để các nhà báo tác nghiệp. Họ vừa uống cà phê, vừa trao đổi thông tin, hay gặp gỡ các nguồn tin. Thậm chí nhiều cuộc phỏng vấn cũng được thực hiện ở quán cà phê. Có những quán cà phê, Girval ở Sài Gòn - nơi các phóng viên chiến trường của các hãng tin phương Tây, trước năm 30.4.1975, hay gặp gỡ nhau để trao đổi thông tin - đã trở thành địa danh lịch sử.
Vào đầu những năm '90 đã xuất hiện hai quán cà phê khá đặc biệt ở Việt Nam. "Đặc biệt" là bởi vì sự ra đời của những quán cà phê đó gắn liền với sự ra đời của hai tờ tuần báo. Một về kinh tế, một về đối ngoại. Một ở Sài Gòn, một ở Hà Nội.
Cũng từ cảm hứng sáng tạo do cà phê mang lại, nhiều nhà báo cũng hay viết về cà phê.
Diễn đàn Kinh tế Việt Nam, từ đầu tháng Ba này sẽ giới thiệu loạt bài của phóng viên Huỳnh Phan về cà phê - những câu chuyện mà tác giả đã tình cờ nghe được - từ những quán cà phê đến phòng hội thảo.
Câu chuyện thứ nhất: Quán cà phê và tờ tuần báo kinh tế
Thôi làm Phó Tổng Biên tập Saigon Times Group (SGT) được một năm nay, theo chế độ hưu trí, hàng ngày ông Trần Ngọc Châu vẫn đến 35 Nam Kỳ Khởi Ngĩa, Quận Nhất, thành phố Hồ Chí Minh, nơi có SGT Club, để uống cà phê, ăn sáng.
Những khi cần tiếp khách, mời tiệc, người khai sinh ra kênh truyền hình chuyên về tài chính và kinh doanh FBNC cũng thường chọn chỗ này. Mặc dù, ông đã nhượng lại hết cổ phần ở nhà hàng này, khi ra đi.
"Một thói quen đã hình thành suốt hai thập kỷ đã khó bỏ rồi. Huống hồ SGT Club lại đồng hành với cuộc đời làm báo kinh tế của các thế hệ người làm báo ở SGT Group, như tôi", ông Châu nhớ lại.
Quán cà phê và giải pháp tình thế
Tháng 1/1991, Thời báo Kinh tế Sài Gòn (TBKTSG) ra số báo tuần đầu tiên. "Thực ra, tờ tuần báo tiếng Việt lúc đầu chỉ là giải pháp tình thế để chúng tôi xin được giấy phép xuất bản tờ tiếng Anh về kinh tế", ông Châu nói.
Luật Đầu tư nước ngoài ra đời năm 1987. Đầu những năm '90, thành phố HCM, với vị trí địa lý, bối cảnh lịch sử và cả sự đi đầu về tư duy đổi mới, mặc nhiên có vai trò tiên phong trong mở cửa thu hút đầu tư nước ngoài.
Thế nhưng, qua trao đổi với các doanh nhân Việt Kiều, Phó Chủ tịch UBND Phạm Chánh Trực, người được giao trọng trách này, hiểu rằng thành phố khó có thể thành công được, nếu thông tin về hành lang pháp lý và cơ hội đầu tư không được cung cấp cho các nhà đầu tư nước ngoài và Việt Kiều. Ý tưởng về một tờ báo tiếng Anh đã ra đời từ đó.
"Chủ trương mở cửa và hội nhập dù hình thành từ Đại hội Đảng lần thứ VI năm 1986, nhưng sau năm 5 năm nhiều người trong bộ máy chính trị vẫn còn e ngại đủ thứ", ông Châu giải thích lý do tại sao tờ báo tiếng Anh về kinh tế phải mãi đến tháng 10/1991 mới được phép ra số đầu tiên.
"Chúng tôi phải ra trước một tờ tuần báo tiếng Việt, để rồi từ đó thuyết phục các cấp quản lý cho phép dịch 70% nội dung sang tiếng Anh. Còn 30% còn lại, chủ yếu là tin, do chúng tôi tự viết", ông Châu nói.
Thách thức tiếp theo, theo ông Châu, họ đều là những nhà báo chính trị - xã hội, chứ không được đào tạo về kinh tế. "Vả lại, những người như ông Trực và bạn ông là Tổng Biên tập Võ Như Lanh - nguyên uỷ viên Hội đồng Biên tập Sài Gòn Giải phóng,  đều có những kỷ niệm không mấy vui vẻ với chính trị, nên họ quyết tâm làm một tờ báo kinh tế thuần tuý", ông Châu nhớ lại.
Cái khó ló cái khôn. Tình cờ, trong một lần ngồi uống cà phê, những người sáng lập TBKTSG đã nảy ra ý tưởng mở một quán cà phê làm nơi giao lưu giữa các nhà báo với các chuyên gia kinh tế, và giới doanh nhân. Để từ đó các những người tay mơ về kinh tế - kinh doanh như họ có thể làm một tờ báo chuyên nghiệp thực sự.
Từ ý tưởng mở một quán cà phê làm nơi giao lưu giữa các nhà báo với các chuyên gia kinh tế, và giới doanh nhân, một quán cà phê trong khuôn viên trụ sở SGT đã ra đời. Ảnh Kinh Luân
Gần như cùng một lúc với sự ra đời của tờ tiếng Việt, một quán cà phê trong khuôn viên trụ sở tờ báo cũng ra đời. Sáng sáng, trước khi đến công ty, nhiệm sở, các chuyên gia kinh tế và doanh nhân, đến uống cà phê, ăn sáng, và nói chuyện thời sự, đọc báo. Và, từ đó, mối quan hệ giữa tờ báo và họ đã được thiết lập. Phóng viên có thêm thông tin và bổ sung kiến thức để viết báo.
Cũng nhờ đó, nhiều người đã trở thành cộng tác viên của TBKTSG. Số lượng bài viết của họ đã trên TBKTSG đã từng được SGT Group xuất bản thành hàng chục tập sách. Và, từ một giải pháp tình thế, TBKTSG (tiếng Việt) đã trở thành một thương hiệu lớn. Nhất là trong phân tích và phản biện chính sách.
Trong thời kỳ cực thịnh của báo chí Việt Nam, nhiều người, trong đó có cả bản thân người viết, coi việc có bài được đăng trên TBKTSG như một sự một sự công nhận về nghề nghiệp.
Hơn nữa, từ những buổi ngồi nghe các chuyên gia phân tích, một số phóng viên của TBKTSG đã trở thành những chuyên gia thực thụ trong lĩnh vực mình phụ trách. Hải Lý là một ví dụ tiêu biểu trong lĩnh vực tài chính - ngân hàng, khi các chuyên gia và nhà đầu tư trong lĩnh vực này, nhất là giới trẻ, luôn tìm các bài phân tích của chị để tham khảo.
Sân chơi chuyên nghiệp
Những điều mà tờ báo thu được từ quán cà phê không chỉ có vậy.
"Chúng tôi hiểu rằng để có thể tiếp tục duy trì nơi giao lưu này, cần phải có dân chuyên nghiệp điều hành nó", ông Châu nói.
Một doanh nhân Việt Kiều là Alan Tấn đã hùn vốn để thành lập một nhà hàng liên doanh trên cơ sở quán cà phê đó. Buổi sáng vẫn là quán cà phê bình thường, còn trưa và tối trở thành quán ăn.
Cũng nhờ đó, SGT Group đã mở rộng thêm hoạt động của mình. Họ thường xuyên tổ chức các buổi toạ đàm theo những chủ đề nhất định. "Việc đứng danh nghĩa của SGT Club khiến các buổi toạ đàm diễn ra dễ dàng hơn nhiều. Bởi nếu đứng danh nghĩa báo, chúng tôi phải xin phép, và thủ tục rầy rà lắm", ông Châu nói.

SGT Club thường xuyên tổ chức các buổi toạ đàm theo những chủ đề nhất định, có sự tham gia của các học giả, doanh nhân và cả các chính khách. Ảnh Kinh Luân
Và những diễn giả tham dự không chỉ bó gọn trong giới học giả hay doanh nhân nữa, mà bao gồm cả các chính khách. Ông Châu cho biết ông Võ Văn Kiệt, nhất là sau khi về hưu, rất hay đến SGT Club để nói chuyện. Về những vấn đề ông thấy bức xúc. Còn trong thập niên 90, các thành viên nhóm Thứ Sáu của ông là những vị khách thường xuyên.
SGT Club còn mời cả những chính khách từ Hà Nội, nhân những chuyến công tác của các vị này vào Sài Gòn. Một trong số đó là nguyên Thứ trưởng ngoại giao Lê Mai - người sau đó đóng vai trò quan trọng trong việc hình thành một quán cà phê khác ở Tuần báo Quốc tế ngoài Hà Nội, và định hướng phát triển của tờ báo đối ngoại này.
"Lúc đầu, chúng tôi chỉ mời ông Lê Mai tới uống cà phê. Nhưng thấy nhiều anh em phóng viên, biên tập viên ngồi quanh đó, ông ngẫu hứng nói chuyện thời sự đối ngoại luôn", ông Châu kể lại kỷ niệm với nhà ngoại giao xuất thân từ giới truyền thông này.
Theo thời gian, trong SGT Club lại sinh ra những "club" (câu lạc bộ) nhỏ hơn, mang tính chuyên ngành, như CLB Doanh nhân 20-30, CLB Nông sản, CLB Ý tưởng...
Đặc biệt, một trong những CLB đó lại gắn liền với sự ra đời của một tờ báo khác trong SGT Group, trước khi tách ra để khẳng định hướng đi độc lập của mình. Đó là CLB "Hàng Việt Nam chất lượng cao" và tờ Sài Gòn Tiếp Thị - một tờ báo, tiếp bước TBKTSG thưở trước, đã có nhiều đột phá trong làng báo Sài Gòn mấy năm vừa qua.
Diễn đàn kinh tế Việt Nam VEF.VN mời bạn đọc quan tâm đến Diễn đàn "Kinh tế sáng tạo -  giải pháp đột phá cho Việt Nam bật lên?" cùng theo dõi và thảo luận. Mọi ý kiến xin gửi về vef@vietnamnet.vn.

Monday, 28 February 2011 by Vnindex · 0

All Rights Reserved Vnindex Diary
Sponsored by VNINDEX GROUP